Ở bên Hoa Nhiên, đây là lần thứ hai Thư Thần đưa ra một quyết định táo bạo. Lần đầu tiên là năm xưa, khi Giang Thiệu Vũ đích thân đến tìm anh, mời anh làm tuyển thủ esports.
Lúc đó Thư Thần còn nhỏ, chưa có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình. Ngày Giang Thiệu Vũ đến tìm, anh vô cùng lo lắng. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, Thư Thần mang theo tâm trạng thấp thỏm đến nơi, vừa bước vào đã nhìn thấy chàng trai rất điển trai đang ngồi bên cửa sổ.
Giang Thiệu Vũ rất nhẹ nhàng nói với anh: "Đội bọn anh chỉ còn thiếu một người làm y tế. Thần Thần, em có muốn cùng anh đi thi đấu không?"
Thư Thần không dám nhận lời ngay, ấp úng nói: "Em… em chưa từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp…"
Giang Thiệu Vũ rất bình tĩnh: "Anh cũng chưa từng làm, chúng ta có thể cùng nhau khám phá."
Thư Thần sững lại một lúc, rồi lại nói: "Nhưng em… em sợ thực lực mình không đủ…"
Giang Thiệu Vũ đáp: "Đừng tự coi thường bản thân, em rất có tài năng. Tin anh đi, em sẽ trở thành một y tế chuyên nghiệp xuất sắc."
Đối diện với ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh của anh, cuối cùng Thư Thần kiên định gật đầu: "Vâng, vậy em nghe lời anh Vũ."
Đó là lần đầu tiên anh tin tưởng một người, dũng cảm bước ra một bước, và anh đã không tin sai.
Giang Thiệu Vũ đối xử với anh như người nhà, kiên nhẫn chỉ dạy, các đồng đội khác trong ACE cũng rất tốt với anh. Hai năm trong ACE là quãng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Tuy sau này vì nhiều lý do, anh bị ngồi ghế lạnh ở đội mới suốt hai năm, nhưng sau đó, anh đã gia nhập đội tuyển quốc gia, giành chức quán quân thế giới… Nhìn lại hành trình trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp mấy năm qua, anh vô cùng biết ơn quyết định táo bạo ngày ấy.
Lần này, anh tin tưởng Hoa Thần, hy vọng mình cũng không tin nhầm.
Thư Thần rất biết ơn những người đã đưa tay ra với mình vào thời khắc then chốt, dù là Giang Thiệu Vũ năm xưa, hay là Hoa Thần của hiện tại. Mỗi khi anh muốn lùi bước, luôn có người nắm tay kéo anh tiến về phía trước.
Giấc ngủ lần này của Thư Thần rất chập chờn, trong mơ hiện lên rất nhiều mảnh ký ức rời rạc, có cảnh anh tuyệt vọng khóc nức nở khi ba rời đi; có nỗi buồn và bất lực khi bị bắt nạt lúc còn nhỏ; cũng có những trận đấu rực rỡ trong khoảng thời gian ở ACE và đội tuyển quốc gia…
Nửa sau của giấc mơ, lại chỉ toàn là Hoa Nhiên. Hoa Nhiên kéo tay anh nói "Anh Thần, em rất thích anh", Hoa Nhiên ôm anh làm nũng, Hoa Nhiên để lại dấu hôn trên người anh… Người con trai luôn mỉm cười rạng rỡ trong giấc mơ ấy, khiến toàn bộ giấc mộng của anh cũng trở nên ấm áp hơn.
Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện mình đang được Hoa Nhiên ôm vào lòng, trong lòng Thư Thần bỗng dưng dâng lên một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Thật ra, Hoa Nhiên là một người khá thú vị, thế giới của cậu ấy cũng rực rỡ muôn màu như những hiệu ứng skin mà cậu yêu thích. Yêu một người như vậy, bất kể kết cục ra sao, bản thân cũng không thiệt thòi gì, coi như là một trải nghiệm mới mẻ đi?
Thư Thần nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hoa Nhiên, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Thật ra Hoa Nhiên đã thức từ lâu, nhìn bóng lưng dịu dàng của Beta đang bận rộn trong bếp, Hoa Nhiên vừa gãi đầu vừa cười… Phải làm sao đây, mới yêu nhau chưa được bao lâu mà đã có cảm giác sống chung như chồng chồng lâu năm rồi.
Anh Thần thật sự là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, nấu ăn lại ngon, Hoa Nhiên cảm thấy mình như nhặt được báu vật. Cậu đi vào bếp, nhẹ nhàng ôm lấy Thư Thần từ phía sau, cười híp mắt hỏi: "Anh Thần, đang nấu bữa sáng cho bạn trai à?"
Thư Thần tai đỏ ửng, khẽ đẩy cậu ra: "Đừng có quậy."
Nhưng Hoa Nhiên cứ nhất quyết trêu chọc, ôm lấy anh từ phía sau, dọc theo gáy nhẹ nhàng hôn xuống, để lại một chuỗi dấu hôn, còn khẽ cắn vào vành tai anh một cái. Toàn thân Thư Thần mềm nhũn, chút nữa làm đổ cả trứng đánh trong tay, mặt đỏ ửng, vừa vùng vẫy vừa nói: "Em… em đừng làm loạn, anh đang rán bánh…"
Hoa Nhiên cười buông anh ra: "Được được được, không chọc nữa."
Sau khi ăn sáng xong, Hoa Nhiên dẫn cậu ra ngoài dạo phố mua sắm, cả ngày rong chơi khắp nơi. Thư Thần kinh ngạc phát hiện, tên này lại rất rành về thành phố Tinh! Ở đâu có món ngon, ở đâu có phố mua sắm, thậm chí cả chợ đêm ở đâu, cậu ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Buổi tối về nhà, Thư Thần không khỏi thắc mắc: "Không phải em nói đây là lần đầu đến thành phố Tinh sao? Sao lại rành rẽ còn hơn cả anh thế?"
Hoa Nhiên cười đáp: "Thật ra hồi tiểu học và trung học em đều học ở đây, nhà ông nội em ở thành phố Tinh."
Thư Thần: "……"
Hoa Nhiên lập tức bày ra bộ dạng biết lỗi: "Xin lỗi anh Thần, em không cố ý lừa anh. Em chỉ muốn tìm một cái cớ để đến gần anh thôi. Nếu em nói thẳng từ đầu rằng nhà ông nội em ở thành phố Tinh, chắc chắn anh sẽ không dẫn em về nhà đúng không?"
Đúng là như vậy, lúc đầu Thư Thần đồng ý cho Hoa Nhiên về ở cùng chỉ vì mềm lòng, sợ cậu ta ở khách sạn không quen. Nếu biết nhà ông nội cậu ta ở ngay đây, Thư Thần chắc chắn sẽ không đồng ý cho ở cùng, càng không có chuyện làm hướng dẫn viên cho cậu ta.
Thư Thần cau mày: "Em lừa anh để làm gì?"
Hoa Nhiên nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên em lừa anh, cũng là lần cuối cùng! Anh Thần, anh tha lỗi cho em được không? Nếu anh giận thì cứ phạt em quỳ bàn phím cả đêm… Ừm, quỳ lên sầu riêng cũng được." Nói rồi cậu chạy vào bếp lôi ra trái sầu riêng vừa mua: "Đạo cụ em đã chuẩn bị xong rồi!"
Thư Thần dở khóc dở cười. Thật ra anh cũng không giận gì nhiều, chỉ là Hoa Nhiên lúc theo đuổi anh có dùng vài chiêu trò mà thôi. Giờ nghĩ lại, chuyến bay từ Thủ Đô đến thành phố Tinh mỗi ngày có mấy chuyến, anh và anh Vũ khi ấy còn không đặt được cùng một chuyến, vậy mà Hoa Nhiên lại trùng chuyến với mình, tại sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!