Du Minh Tương là một cô gái Beta, tóc dài, nụ cười dịu dàng thân thiện, tạo cảm giác dễ gần như một chị gái nhà bên.
Nhưng vẻ ngoài dịu dàng chỉ là vỏ bọc. Cô thật sự là một người phụ nữ sắc sảo, khéo ăn nói và cực kỳ giỏi giang. Năm xưa, ACE khởi đầu chỉ là một đội tuyển phong trào vô danh, cũng chính nhờ có cô mà họ mới lôi kéo được các nhà tài trợ lớn.
Giang Thiệu Vũ vẫn luôn gọi cô là Chị Du, xem cô như người chị thân thiết.
Chỉ là, năm đó anh giải nghệ quá đột ngột, không kịp chào ai, sang California rồi thì wechat, QQ, số điện thoại,… đổi toàn bộ liên lạc, cắt đứt mọi liên hệ với bạn bè cũ.
Không rõ Chị Du làm cách nào lại tìm được số điện thoại mới của anh bên nước ngoài.
Giang Thiệu Vũ không truy hỏi, chỉ lạnh lùng nhắn lại: "Tình hình của Tiểu Bùi, em không rõ. Làm sư phụ, những gì cần dạy em đã dạy hết. Nó đã trưởng thành, làm gì là quyền của nó, em không cần can thiệp."
Du Minh Tương gửi một icon buồn: "Thế còn lão Lâm giải nghệ, em cũng mặc kệ sao?"
Giang Thiệu Vũ: "Tuyển thủ rồi cũng sẽ phải giải nghệ. Với tuổi của cậu ấy, cũng nên nghỉ ngơi rồi."
"Vậy Tiểu Thần thì sao? Hai người từng thân như anh em ruột, em từng xem nó như em trai. Giờ nó bị HLV "đóng băng" cả năm trời không ra sân, em không thấy tiếc à? Còn cả Diệp Tử nữa, bị cấm thi đấu nửa năm."
Những cái tên quen thuộc ấy khiến lòng Giang Thiệu Vũ thoáng xao động.
Anh nhớ lại ngày rời đội, mọi người đã khóc như mưa, tim anh lúc này như bị bóp chặt, đau âm ỉ kéo dài.
Lão Lâm, Diệp Tử, Tiểu Thần, Tiểu Chu…
Còn có cả học trò do chính tay anh dạy – Bùi Phong.
Anh luôn cảm thấy có lỗi với họ.
ACE là đội tuyển anh lập nên, mọi thành viên đều do anh tuyển chọn.
Ở mùa giải S3, họ khởi đầu từ một đội vô danh không xu, không HLV, chính Giang Thiệu Vũ vừa làm đội trưởng, vừa làm HLV. Du Minh Tương lấy căn hộ không dùng của gia đình biến thành phòng huấn luyện, lắp vài bộ máy tính. Vài cậu trai trẻ cùng nhau sống – luyện – ăn – ngủ trong căn nhà đơn sơ đó.
Phòng ngủ là giường tầng tạm bợ, nhà chỉ có một phòng vệ sinh, rửa mặt, đi vệ sinh phải xếp hàng chờ.
Thời đó tuy khổ cực nhưng cũng là quãng thời gian đẹp nhất.
Từ giải thành phố, họ vượt qua từng trận, tiến vào giải hạng B, rồi giành chức vô địch, cuối cùng bước vào giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu.
Du Minh Tương vất vả ngược xuôi lôi kéo nhà tài trợ, cuối cùng họ cũng có được một căn cứ huấn luyện đúng nghĩa.
Ngày chuyển về trụ sở mới rộng rãi sáng sủa, nét mặt rạng rỡ của mọi người vẫn in trong trí nhớ của anh.
Lão Lâm nghẹn ngào: "Cuối cùng tụi mình cũng không còn là đội hạng ba nữa rồi! Có căn cứ riêng, mỗi người một phòng ngủ… sướng thật!"
Diệp Tử cười toe toét: "Mới chỉ là bắt đầu thôi! Mục tiêu của tụi mình là vô địch năm nay. Đến lúc đó, tụi mình là tuyển thủ vô địch rồi, chế độ đãi ngộ cũng lên theo!"
Tiểu Thần rụt rè đứng sau lưng Giang Thiệu Vũ, đỏ mặt hỏi nhỏ: "Anh Vũ, trước giờ chưa có đội nào từ hạng B lên rồi giành vô địch luôn. Mình có làm được không?"
Tất cả đều nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.
Anh nhớ lúc đó mình đã rất kiên định đáp: "Đương nhiên là làm được."
Anh tự tin, và đồng đội tin tưởng anh.
Từ hạng B lên giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu, họ bị dân mạng gọi là "đội quân tạp nham", ai cũng nghĩ giữa rừng đội mạnh chuyên nghiệp, làm gì có cửa vô địch.
Thế nhưng, họ đã làm được.
Năm đó, ACE như một cơn lốc càn quét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!