12 giờ trưa, các tuyển thủ của đội tuyển quốc gia lần lượt đến nhà ăn. Những tân binh đang viết bản kiểm điểm khi thấy HLV Giang, như chuột gặp mèo, cúi đầu lủi nhanh tránh đi, sợ bị bắt gặp rồi lại bị mắng thêm một trận.
Chỉ có Diệp Khinh Danh mặt dày dạn dày bu lại – chuyện viết kiểm điểm đối với anh chẳng có gì lạ, đêm qua 3 giờ mới viết xong, ngủ đến 11 giờ mới dậy, còn đặc biệt cạo râu, tắm rửa sạch sẽ, chải đầu gọn gàng, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tối qua lúc mơ màng nhận điện thoại của Lão Lâm, bị giọng nói lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ làm cho tỉnh cả ngủ, vội vàng đi họp mà còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối như cỏ dại, trông như bang chủ cái bang.
Hôm nay chỉnh tề sạch sẽ, trông lại bảnh trai vô cùng.
Diệp Khinh Danh có đôi mắt hoa đào ướt át, khi cười dịu dàng rất dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng Giang Thiệu Vũ đã quá quen với sự mặt dày của anh, thấy anh cười tươi tiến lại gần, liền dùng đũa gõ gõ mặt bàn: "Ngồi xa chút."
Diệp Khinh Danh lùi ra một chút, giả vờ ấm ức: "Với đồng đội cũ mà anh cũng nhẫn tâm vậy sao? Tôi đâu phải vi khuẩn."
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: "Ăn xong tới phòng làm việc tìm tôi."
Diệp Khinh Danh chớp mắt: "Ôn chuyện cũ?"
Giang Thiệu Vũ: "Nộp bản kiểm điểm."
Diệp Khinh Danh: "……"
Giang Thiệu Vũ: "Tiện thể tâm sự, tại sao cậu lại bị cấm thi đấu."
Diệp Khinh Danh: "……"
Khỉ thật, lại sắp bị ăn mắng nữa rồi?
Chu Dật Nhiên và Lão Lâm thấy cảnh "Diệp Tử bị mắng" quen thuộc, nhịn cười bước đến, định ôn chuyện cũ với bạn cũ, nhưng Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn hai người, bình tĩnh nói: "Lão Lâm, Tiểu Chu, hai cậu ăn xong cũng tới phòng làm việc tìm tôi."
Hai người: "……?"
Sao tự nhiên cảm thấy như đụng trúng họng súng vậy?
Sau bữa trưa, ba người cùng tới gặp Giang Thiệu Vũ.
Ở tầng cao nhất của tòa nhà huấn luyện có một căn phòng làm việc, ngoài cửa ghi "Văn phòng HLV đội tuyển quốc gia", có thể đoán, sau này nơi đây sẽ trở thành nơi khiến các tuyển thủ sợ đến nhất.
Lão Lâm gõ cửa trước, bên trong truyền ra giọng lạnh lùng: "Vào đi."
Ba người lần lượt bước vào.
Giang Thiệu Vũ ngay ngày đầu nhậm chức đã nhanh chóng dọn dẹp xong văn phòng.
Trên bàn làm việc rộng rãi đặt hai chiếc máy tính, một máy bàn cấu hình cao, một laptop mỏng nhẹ. Trên giá sách sau lưng anh có hàng loạt tập hồ sơ được xếp ngay ngắn, từ nhãn mác có thể thấy, đó là hồ sơ tuyển thủ đội tuyển quốc gia và của các CLB lớn.
Bên tay anh còn có một cuốn sổ tay bìa da màu đen, chắc để ghi chú những gì cần thiết.
Sau này ai phạm lỗi mà bị anh ghi vào sổ tay này…
Thì cứ tự cầu phúc đi.
Ba người như học sinh thời đi học vào phòng giám thị, mặt nghiêm túc đứng thành hàng, đồng thanh: "HLV Giang." Chỉ thiếu mỗi cái cúi chào cung kính nữa thôi.
Ba người này hiện đều là trụ cột của các đội tuyển hàng đầu, trong đội của mình, ai cũng phải gọi họ là "đại ca". Nhưng trước mặt Giang Thiệu Vũ, họ vẫn chỉ là đàn em.
Giang Thiệu Vũ chỉ vào ghế sofa bên cạnh: "Ngồi đi, không phải hội nghị phê bình đấu tố, đừng căng thẳng vậy. Tôi gọi các cậu đến, là để nói chuyện nghiêm túc một chút."
Ba người liếc nhìn nhau, rồi quay lại ngồi xuống sofa.
Hôm qua trước mặt bao người, Giang Thiệu Vũ không tiện thiên vị, phạt Diệp cũng là do anh ấy tự chuốc lấy. Nhưng giờ nói chuyện riêng với đồng đội cũ thì không cần phải giữ dáng vẻ HLV nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!