Chương 4: (Vô Đề)

Từ lúc nhận điện thoại của Miêu tỷ đến bây giờ, mọi việc đều nhanh tới mức cậu không kịp suy nghĩ. Thời điểm nhận điện thoại của mẹ gọi tới, cậu mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất, cậu nên giải thích với người nhà như thế nào đây?

Phí Khả nhìn Lục Hình Văn một cái, không thể không nghe điện thoại, bây giờ mà không nghe, mẹ cậu sẽ càng suy nghĩ lung tung.

Cậu cũng không dám đi ra ngoài, sợ bị người khác nghe thấy.

"A lô, mẹ, trễ như vầy sao vẫn chưa ngủ?"

"Tiểu Khả a, đã xảy ra chuyện gì, thím hai của con gọi điện thoại cho mẹ, nói là em họ con xem tin tức trên điện thoại, nói con đang hẹn hò, cùng với đại minh tinh, lại còn là nam nữa. Mẹ nói với bọn họ đều là mấy tin đó toàn là nói lung tung hết, làm gì có chuyện!

Công ty của các con không quản à?"

Giọng mẹ cậu đè thấp xuống, có lẽ em gái đang ngủ rồi.

Tuy hiện tại kết hôn đồng giới đã được công khai, nhưng nói cho cùng không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận tình yêu đồng giới này. Đột nhiên bắt ba mẹ tiếp nhận chuyện con mình là đồng tính, lại còn trong tình huống hỗn loạn như thế này, đúng là quá khó rồi, cậu quả thật không nói nên lời.

Nhưng lại càng trăm ngàn lần không thể nói ra sự thật, mẹ cậu trước mặt họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ không giữ nổi bí mật, bị hỏi tới hỏi lui thế nào cũng lòi ra kẽ hở. Mấy người đó đều hận không thể khua chiêng giống trống* mà hỏi tới cùng.

Dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần khơi mào một chút, bọn họ liền hỏi dò cho rõ ràng.

Lại còn…..

Nếu ba mẹ biết cậu vì tiền mà làm giao dịch như vầy với người ta, chỉ sợ làm họ tự trách sâu sắc.

Cậu không muồn để cho trong nhà lại bị bao phủ bởi sự thống khổ làm người ta nghẹt thở, lại rớt xuống tình cảnh không có một chút hy vọng nào cả, tất cả mọi người đều không vui nổi, tất cả mọi người đều ở vực thẳm tự trách.

"Mẹ, trước tiên mẹ nghe con nói."

Phí Khả đè thấp thanh âm, "Bây giờ con vẫn còn ở văn phòng, không thể nói nhiều với mẹ. Con đang đang hẹn hò với đại minh tinh, anh ấy đích thực là nam. Đây là sự thật. Con rất tốt, không có việc gì cả. Có vài chuyện xảy ra, nhưng mà không có liên quan đến con, rất nhanh sẽ giải quyết xong.

Mấy ngày tới mẹ đừng nghe điện thoại, cũng đừng nói gì với người khác, ngày khác con sẽ giải thích với mẹ sau.

"Mí mắt Lục Hình Văn động đậy."Tiểu Khả, việc gì vậy con? Trước giờ không nghe con nói, sao lại đột nhiên trở thành như vậy? Con….

"Bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện, Miêu Hân cùng với Phùng Kiệt đã trở lại."Phí Khả, chúng ta trước tiên đi về thôi. Ngày mai có thể phát thông báo, đến lúc đó bọn chị lại cùng em nói chuyện rõ ràng.

"Miêu Hân đẩy cửa mở, cùng Phùng Kiệt một trước một sau tiến vào."Con không sao, giờ con cúp điện thoại đây, Hân tỷ đến đón con về rồi." Phí Khả cúp điện thoại, biểu tình có điểm trầm xuống.

Đến thời khắc này, cậu cuối cùng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Sự xấu hổ của việc tự bán thân để đổi lấy lợi ích.

Đến nỗi cậu không thể đợi mẹ nói điện chuyện thoại xong, chỉ muốn bỏ trốn.

Lúc đợi thang máy, Phùng Kiệt nhìn cậu mấy cái, cười nói:

"Sao? Bạn bè người thân gọi điện thoại tới? Biết là không dễ dàng rồi, có thể tiếp tục không?"

Phí Khả nghi hoặc, ngẩng đầu mà nhìn chính mình trong gương, vành mắt đỏ hoe. Đại khái là vì da cậu trắng, hễ mũi cậu hơi cay một chút là vành mắt liền đỏ lên.

Hơn nửa ngày mà vẫn không tan được.

"Không có … không có việc gì…" Phí Khả nhỏ giọng lắp bắp.

Thang máy đến tầng hầm đậu xe. Trước khi ra khỏi thang máy, Lục Hình Văn cả quá trình đều trầm mặc lặng im, đột nhiên lấy từ túi áo ra một cái khăn tay, trực tiếp nhét vào túi áo khoát jean của Phí Khả, một câu cũng không nói, bước dài bỏ đi.

Phùng Kiệt đi phía trước không thấy được cảnh đó, Miêu Hân ngược lại thấy hết, hơi bị bất ngờ nhìn chằm chằm vào túi áo khoát của Phí Khả.

Phí Khả rút khăn tay ra, một cái khăn tay mềm nhẹ, thoang thoảng mùi nước hoa cho nam, phía góc phải thêu vài mẫu tự tiếng Anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!