Không phải khoa trương đâu, phim trường đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh như chết rồi.
Phí Khả đang mồ hôi tí tách dọc theo hai má chảy xuống, cậu kinh ngạc tới mức quên quay, ngốc ngốc nhìn về phía thanh âm phát ra.
Là Lục Hình Văn, cậu nghe ra rồi.
Giống như Mose đang rẽ biển, đoàn người tự động tách ra nhường đường.
*một điển tích từ kinh Thánh, thánh Mô Sê rẽ biển ra làm hai, dẫn dắt cứu độ chúng sinh.
Lục Hình Văn mặc một thân áo thun đen độ nón lưỡi trai từ ở giữa đoàn người khoan thai bước tới, tạo cho người ta một cảm giác ớn lạnh, giống như nhìn thấy một sát thủ.
Khổng Vĩ Tư vậy mà đứng ngốc tại chỗ, hoàn toàn quên mất phản kích.
Lục Hình Văn đến trước mặt hai người, cúi người cầm lấy kiếm của Khổng Vĩ Tư.
Khổng Vĩ Tư để Lục Hình Văn lấy mất đạo cụ trong tay, một câu cũng nói không ra lời.
Y bị khí thế của Lục Hình Văn làm chấn kinh đến phát ngốc rồi.
Lục Hình Văn ném nón lưỡi trai cho Phí Khả, Phí Khả vội vàng chụp lấy.
Lục Hình Văn giương kiếm lên, nói:
"Đoạn này tôi đã tập qua với Phí Khả, đến đây, tôi hướng dẫn cho cậu một lần. Vị yêu quái tiên sinh này, nhờ cậu cùng tôi biểu diễn một lần."
Yêu quái tiên sinh: …..A? Tôi hả?
Lục Hình Văn gật đầu:
"Đúng, chiếu theo động tác lúc nãy."
Dứt lời Lục Hình Văn bắt đầu chiếu theo hướng dẫn võ thuật làm ra mấy động tác, cùng với yêu quái lưu loát đánh một lần, đồng thời cũng đọc một lần lời thoại của Công Lương Hưng Thu.
Phí Khả cầm nón của Lục Hình Văn trong lòng, ngốc ngốc nhìn xong hướng dẫn của Lục Hình Văn, lại một lần nữa bị chấn động.
Đây là Công Lương Hưng Thu, đây chính là Công Lương Hưng Thu đầu tiên mà Phí Khả nhận thức.
Động tác võ thuật của Lục Hình Văn lưu loát đẹp tới mức kỳ lạ, làm người ta không thể tin nổi là, anh chỉ mới ở phim trường này nhìn thấy đạo diễn võ thuật hướng dẫn Khổng Vĩ Tư một chút, đã thuộc lòng toàn bộ động tác như vậy.
Lời thoại của anh cũng không còn lời nào để nói, vừa mở miệng đã tràn đầy tính cổ trang, lập tức làm người ta tiến nhập vào thế giới đao kiếm của giang hồ tiên hiệp. Anh chỉ là tập diễn với Phí Khả, vậy mà đã thuộc lòng toàn bộ lời thoại.
Lục Hình Văn đã từng quay phim võ hiệp, lúc đầu vì để làm tốt động tác múa kiếm, vì tạo ra tư thế đẹp đẽ, tự anh đã bỏ ra thời gian ngang bằng với thời gian quay phim, năm tháng, đi học võ thuật và vũ đạo.
Cơ hồ là đã dùng thời gian một năm tròn, chỉ để chuyên tâm làm một chuyện.
Một Lục Hình Văn như thế, đương nhiên là nhìn không nổi một Khổng Vĩ Tư động tác tản mạn, lời thoại không hề có lực.
Anh ở mọi phương diện tàn sát Khổng Vĩ Tư tới mức một mẩu cũng không còn.
Đạo diễn kích động tới mức không chịu được.
Chỉ cần mở mắt nhìn là thấy, đây mới là Công Lương Hưng Thu, đây mới là người thiếu niên tâm cơ thâm trầm, lãnh khốc cô độc, xuất thủ như gió.
Khổng Vĩ Tư bị chấn động nửa ngày, cuối cùng cũng hồi thần lại, cuối cũng cũng cảm nhận được bị sỉ nhục, phẩn nộ. Ảnh đế thì sao, ảnh đế thì có thể không đặt ai vào mắt, mở miệng mắng người?
Y muốn phản kích lại, nhưng mà tất cả mọi người đang bị diễn xuất của Lục Hình Văn làm cho mê muội, cả phim trường lặng ngắt như tờ, không ai quan tâm đến Khổng Vĩ Tư.
Khổng Vĩ Tư trong lòng phát hỏa, không dễ mà chờ Lục Hình Văn kết thúc, đang nghĩ muốn mở miệng biện giải. Lục Hình Văn đột nhiên quay đầu nhìn y, nghiêm khắc nói to: Nhìn rõ chưa?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!