Chương 9: (Vô Đề)

Nghe như thấy hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Không có gì có thể so với lời nói đả thương người khác. Phó Nhiễm cảm giác được lòng bàn tay bị đau, cô buông tay ra, đã thấy rất rõ ràng. Cô xoay người muốn đi.

"Mẹ, mẹ chớ nói nữa..."

Phó Nhiễm dừng bước lại, ngồi trong phòng cùng cô gái kia là mẹ của cô, cô không nên đi. Phó Nhiễm miễn cưỡng cười, giơ cánh tay nặng nề đẩy cửa ra. Hai người ngồi trên mép giường đều sững sờ, gương mặt Phạm Nhàn lúng túng, bà mất tự nhiên đứng dậy.

"Tiểu Nhiễm, làm sao con trở lại?"

Phó Nhiễm ở Minh gia may mắn thoát hiểm một phen, bà sao có thể biết được?

"Con trở về tới thăm cha mẹ một chút."

Phạm Nhàn sắc mặt phẫn nộ, có chút khó xử, cô gái bên cạnh đứng dậy theo.

"Chào Tiểu Nhiễm"

"Hôm nay mẹ ở trên đường gặp được Nhụy Nhụy, liền mời nó tới nhà ăn cơm, vừa vặn con đã về, để mẹ bảo má Trần đi chuẩn bị món ăn."

Phạm Nhàn nói xong, người đã ra khỏi phòng.

"Tiểu Nhiễm, thật hân hạnh được gặp cô."

Khác xa cô gái, Phó Nhiễm lại biểu hiện vẻ lãnh đạm, cô đi tới vài bước, dựa vào bàn trước cửa sổ.

"Ở bên kia, sinh hoạt đã quen thuộc chưa?"

"Có thói quen gì lại không tập được? Đây là số mệnh của tôi."

Ánh mắt cô gái ảm đạm, bộ quần áo trên người Phó Nhiễm kia, đối với cô hôm nay mà nói sợ là mấy tháng tiền lương cũng mua không nổi.

"Số mệnh của cô đã không tệ."

Cô gái nghe vậy, sắc mặt thoáng hiện lên không vui.

"Lời này của cô có ý gì?"

"Phó Ứng Nhụy, ồ không, Vưu Ứng Nhụy, đi qua hai mươi mấy năm, điều bây giờ cô trải qua, chính là cuộc sống của tôi lúc ấy."

Một câu nói, Vưu Ứng Nhụy lúc này lệ rơi đầy mặt, nhặt túi bên giường lên sải bước đi ra ngoài. Phạm Nhàn dặn dò xong, mới đi đến cửa, vừa gặp Vưu Ứng Nhụy nước mắt như mưa bước ra khỏi phòng.

Phạm Nhàn nhanh chóng ngăn cô lại.

"Nhụy Nhụy, làm sao con khóc thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ..."

Vưu Ứng Nhụy che miệng lại có ý lắc đầu, khóc đến đỏ bừng mắt.

"Không, dì à, con... Con về nhà."

"Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?"

Phạm Nhàn nóng lòng như lửa đốt, ngày thường không thấy được đứa con gái này khóc bao giờ.

"Dì..."

Vừa nghe xưng hô này, Phạm Nhàn nước mắt đâu còn nhịn được nữa.

Vưu Ứng Nhụy tránh tay của bà ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!