Từ Khiêm bắt tay cùng Minh Thành Hữu, y tá mang trà vào.
"Tình huống của cậu, Tôn đã nói với tôi rồi, hiện tại cậu bị đau ở đâu?"
Ở đây.
Từ Khiêm đưa mắt nhìn vào chân anh.
"Ở đây tôi có một số thiết bị rất tân tiến, tôi sẽ cho anh thử một chút."
Duật Tôn ở bên cạnh chế nhạo.
"Cậu chớ có thấy người nào tới cũng mang ra làm chuột bạch mà thử nghiệm."
"Giờ tôi muốn đem anh đi thử nghiệm, anh có chịu không?"
Từ Khiêm cười cười nói chuyện với Duật Tôn, sau đó nhìn về phía Minh Thành Hữu.
"Theo tôi, nếu tất cả đều bình thường thì kiểm tra sẽ an tâm hơn, không có việc gì là tốt nhất, chỉ là…"
Từ Khiêm dừng lại một chút.
"Cứ kiểm tra trước đi, cũng không biết tôi đoán có đúng không?"
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm nói lấp lửng, trái tim cô như bị treo ngược lên.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Minh Thành Hữu đã làm xong các loại kiểm tra, chỉ chờ kết quả.
Sự chờ đợi luôn là điều đau khổ nhất, nhưng sắc mặt Minh Thành Hữu không có gì khác thường, thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng Duật Tôn.
Một sấp giấy thật dày được y tá mang đến cho Từ Khiêm.
Phó Nhiễm khẩn trương, nhìn sắc mặt của Từ Khiêm.
Ngược lại, vẻ mặt anh ta rất bình thường, thong thả ung dung lật xem từng tờ, Duật Tôn hơi nghiêng người, Minh Thành Hữu cũng nhướng mắt lên nhìn về phía Từ Khiêm.
Một hồi lâu sau, anh ta mới bỏ sấp giấy xuống.
"Người đẹp, đã xem qua phim khoa học viễn tưởng chưa?"
Phó Nhiễm dường như không mấy hứng thú với đề tài này. Nói trọng tâm đi.
A… Từ Khiêm cười khẽ.
"Sao người đẹp khó chịu thế?"
Bớt nói nhảm đi. Duật Tôn cũng đang đợi kết quả. i mau đi.Nếu mọi người đã xem qua phim khoa học viễn tưởng, có thể hiểu rõ tác dụng phụ của loại thuốc này.
"Từ Khiêm nói ra một cái tên tiếng Anh."Chăng qua đó gọi là mỹ từ, từ khoa học, gọi nôm na là đóng băng, nghe hiểu chứ?
"Phó Nhiễm cảm thấy sống lưng lạnh băng, sau đó lan ra toàn thân, Minh Thành Hữu nheo mắt."Có ý gì?Tên gọi như ý nghĩa, nó là một loại thuốc kiểu mới ở chợ đen, truyền vào cơ thể qua đường máu, có thời gian ủ bệnh lâu, phản ứng ban đầu là tứ chi tê liệt, nói không chừng chỉ bước một bước liền không hoạt động được nữa, nhưng thời gian rất ngắn, khoảng một phút là có thể trở lại bình thường.
Cho nên có một số người không để ý lắm, theo thời gian phát bệnh, cơ thể dần dần trở nên tê liệt, cuối cùng cơ quan nội tạng dần dần mất đi chức năng, không làm việc được nữa, đến lúc ấy muốn cứu cũng không được.
"Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm giải thích, hồn vía cô như bay mất hết."Sao lại có loại thuốc này thế?
"Từ Khiêm nhìn vào mắt cô."Chuyện người đẹp không biết còn rất nhiều.
"Đôi tay cô trắng bệch, cầm chặt bàn tay anh."Tại sao lại có thể như vậy được?Thuốc tôi uống không có vấn đề gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!