Chương 20: (Vô Đề)

Nghe xong Nghi Đình chỉ biết òa lên khóc, không phải vì nghĩ Gia Minh mắng mình, mà cô nghĩ chỉ tại vì ở bên cô anh mới bị xui, cô là sao chổi nên từng người cô yêu thương không chột cũng què.

-Sao khóc, tôi bị thương tôi chưa khóc thì cô khóc làm cái quái gì?

Bị Gia Minh quát Nghi Đình còn khóc to hơn 

-Tôi sợ?

-Sợ tôi hay sợ gì?

-Sợ anh chet.

Nghe xong câu này, tầm mắt Gia Minh sững lại, anh nhìn cô. Trong đáy mắt cơ hồ không còn bài xích cô nửa, hiện diện là ánh mắt đầy thâm tình dành cho cô. Anh đưa tay nâng mặt cô lên rồi thấp giọng hỏi 

-Nếu tôi c.h.ế. t thì sao? Có chet chung với tôi không? 

Nghi Đình lắc đầu  

-Không muốn chết? Anh điên à tự dưng rủ tôi chet c.h.ế. t chung.

Gia Minh thở hắt ra một hơi, tiếp tục nổi cáu rồi xua đuổi cô

-Vậy thì tránh ra!

-Để em rửa vết thương cho anh.

-Không cần. Mà cho dù cần thì cô bị đui rồi thấy gì mà rửa. 

-Em vẫn thấy mờ mờ. Yên tâm trên người anh thì chỗ nào em cũng rõ.

-Đỡ tôi đi tắm trước đi.

Gia Minh gượng đứng dậy cùng với sự giúp đỡ của Nghi Đình. Dù mắt cô hiện tại gặp vấn đề nhưng phòng này chỗ nào cô cũng quen thuộc nên không làm khó được cô.

Cả hai đứng lên, sau đó Gia Minh vòng tay qua ôm lấy Nghi Đình được cô dìu anh đi thẳng một mạch vào phòng tắm.

Gia Minh nằm trong bồn tắm, m.á. u chảy đỏ cả nước, Nghi Đình bên ngoài lấy hộp y tế đi vào, gửi mùi tanh của m.á. u nồng nặc cô lại càng lo lắng cho Gia Minh nhiều hơn 

-Để em thoa thuốc giúp anh.

Vừa nói Nghi Đình vừa đưa tay mình lần mò vào cơ thể Gia Minh để cảm nhận xem vết thương của anh thế nào, nhưng không may chỗ vết thương cô không dò trúng mà lại chạm ngay vào những vết sẹo có từ rất lâu rồi trên tay Gia Minh. 

Đôi mày cô nhíu chặt, cô nhớ lại có lần mình đã định hỏi anh về chuyện những vết sẹo này nhưng lúc đó có chuyện khác quan trọng hơn nên cô cũng quên mất.

Gia Minh thấy Nghi Đình đứng hình suy nghĩ, có chút tò mò nên anh hỏi ngay

-Sao vậy? 

-Em rửa vết thương cho anh ngay đây !

-Ừ. Bên này.

Vừa nói Gia Minh vừa cầm tay cô đặt lên bả vai anh nơi vết c.h.é. m hở khá dài. Nghi Đình vừa chạm vào lập tức giật b.ắ. n người, cô run run cánh tay mình hỏi anh

-Sao mà anh bị thương dữ vậy hả? Vết thương này phải vào viện khâu chứ làm sao mà lành được ạ?

Cảm nhận Nghi Đình bị hù cho sợ nên Gia Minh nói ngay

-Không sao đâu, trước đây tôi bị còn nặng hơn nhưng vẫn sống tốt đến bây giờ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!