Phủ Lục Quốc công, Tụ Ngọc Hiên.
Lục Kiểu ngồi ở trên giường, cách lúc nàng ta bị đưa về phủ đã qua hơn hai canh giờ.
Nha hoàn Đạp Tuyết đi vào phòng, có chút lo lắng nói: "Tiểu thư sao còn chưa nằm xuống nghỉ tạm? Bị cảm lạnh rồi ạ? Nô tỳ mang canh gừng tới đây!" Nói xong, xoay người muốn đi.
"Đứng lại!" Lục Kiểu bị đánh gãy suy nghĩ, thần sắc không kiên nhẫn, ngữ khí pha chút tức giận, "Ta có nói muốn uống canh gừng hả?"
"Tiểu thư..." Đạp Tuyết hoảng sợ cuống quít quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết, là nô tỳ tự chủ trương, thỉnh tiểu thư trách phạt".
Lục Kiểu ngẩn ra, tựa như ý thức được cái gì, trong nháy mắt ngữ khí hòa hoãn không ít, nhìn Đạp Tuyết ôn ôn nói: "Được rồi, ngươi sợ hãi cái gì vậy, ta không phải đã nói rồi sao, sẽ không trách phạt các ngươi lung tung, hôm nay bị rơi xuống nước, trong lòng ta không thoải mái có hơi nặng lời, ngươi đừng để ý".
Đạp Tuyết thấp thỏm cúi đầu đáp lời: "Là nô tỳ sai, tiểu thư phạt nô tỳ là đúng".
"Tốt lắm, đứng lên đi".
Lục Kiểu trong lòng bực bội mất kiên nhẫn chỉ nói, "Ngươi ra ngoài đi, để cho ta an tĩnh nghỉ một lát".
"Vâng".
Đạp Tuyết đứng dậy, đang muốn lui ra ngoài lại bị Lục Kiểu gọi lại.
"Nếu Nhị ca trở về, lập tức báo cho ta một tiếng".
Đạp Tuyết đáp vâng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Kiểu nhắm mắt, dựa vào cạnh giường, trong đầu lại lần nữa hiện lên một màn kia ở Lưu Ngọc hồ hôm nay, nàng ta như gặp ác mộng, hai cánh tay run lên, mở mắt ra, dùng sức chớp chớp, hai tay gắt gao nắm chăn gấm mềm mại, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng ra.
Không có gì phải sợ.
Càng không có gì phải hối hận.
Đó là điều nên làm.
Hữu Hòa công chúa vốn thọ mỏng, nàng ta chỉ là đưa cái kẻ đáng thương ốm đau quấn thân kia một đoạn thôi.
Đại Thịnh có ai mà không biết Hữu Hòa công chúa chẳng sống được bao lâu, nếu kiếp trước ma ốm đó rơi xuống nước dẫn đến phát phong hàn mà chết, thế thì kiếp này cũng chết như vậy đi, dù sao cũng là ma ốm số mệnh đã định trước, mặc dù chết sớm hơn kiếp trước một năm cũng không trách được nàng ta, ai bảo tiểu công chúa trời sinh hồ ly tinh chi?
Vốn có lẽ còn có thể chờ đến lúc công chúa bệnh qua đời, chờ vị trí nữ chủ phân của phủ tướng quân không có ai, chờ đến khi Tiêu Trực động tâm với nàng ta...
Nhưng mà, hôm nay nàng ta thật sự mất kiên nhẫn rồi.
Nàng ta không chờ được nữa.
Nàng ta không thể nào để mặc bọn họ khanh khanh ta ta*, không thể nào nhìn nam nhân nàng ta yêu hai đời bị một nữ nhân khác chiếm lấy, nàng ta không dám chờ nữa, sợ muộn rồi sẽ thật sự mất đi...
*Cách vợ chồng xưng hô thân mật.
Sống lại một đời, nàng ta chung quy vẫn giống trước đay không từ thủ đoạn.
Ai bảo kiếp này nàng ta vẫn là Lục Kiểu?
Ai bảo chấp niệm của nàng ta đối với nam nhân kia bất tử bất diệt?
Tiêu Trực, chỉ có thể là của nàng ta, tuyệt đối không thể bị người khác cướp.
Nếu một đời này, nàng ta vẫn không chiếm được, vậy thì ――
Người khác cũng đừng mơ tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!