Chương 42: Thả Câu Trên Sông Tuyết

Khi Hữu Hòa và Tiêu Trực rời Vạn Mai Viên là thời điểm Tuyên Thúy các đông khách khứa nhất.

Tiêu Trực từng đến đây vài lần, biết rõ tình hình ở đó nên mang Hữu Hòa tiếp tục đi dạo.

Người đến Thượng Nhã Uyển ngày càng nhiều, dọc đường thường xuyên gặp người quen.

Phần lớn người tham gia Hội Du Viên là tiểu bối trẻ tuổi, vì vậy người tới phần nhiều là các quý công tử tiểu thư kinh thành, Hữu Hòa công chúa và Phò mã đều từng là người có danh tiếng trong trong vòng bát quái kinh thành, người chưa gặp qua Hữu Hòa công chúa có không ít, nhưng người chưa từng gặp đoạn tụ tướng quân Tiêu Trực gần như không có, dọc đường gặp phải không tránh khỏi muốn qua chào hỏi.

Nếu chỉ là chào hỏi có lễ thì cũng thôi đi, nhưng trong đó lại có không ít người nhiều chuyện, nhiều năm lăn lộn trong bát quái kinh thành, hôm nay may mắn gặp được hai nhân vật chính trong lời đồn của vòng bát quái, khó tránh khỏi để lộ ra biểu cảm kích động khϊếp sợ, cộng thêm việc nhìn chằm chằm bọn hắn còn thuận tiện nói đông nói tây.

Hữu Hòa tâm tình đang tốt, lại hiếm khi được nhìn thấy nhiều gương mặt xa lạ như vậy, trước sau vẫn duy trì vẻ mặt vui vẻ không cảm thấy có gì lạ cả.

Nhưng càng đi, trong lòng Tiêu Trực càng không thoải mái.

Những người đó nhìn chằm chằm hắn, hắn mặc kệ, nhưng bọn họ cứ nhìn chằm chằm Hữu Hòa, hắn cảm thấy tức giận, sau gặp được Gia Lăng vương gia quần áo lụa là, Tiêu Trực bóp tay kêu răng rắc, nếu không phải tên quần áo lụa là kia chú ý tới thần sắc Đại tướng quân không tốt nên biết điều tránh đi, thì nói không chừng Tiêu Trực sẽ đào hai tròng mắt gả đang dính trên người Hữu Hòa ra.

Hữu Hòa không biết gì hết, chân vẫn nhẹ nhàng thoải mái bước đi.

"Cuộc thi đua ngựa bắt đầu chưa nhỉ?" Hữu Hòa đang đi thì đột nhiên nhớ tới ra chuyện này.

"Ước chừng còn hơn nửa canh giờ, đói không?" Tiêu Trực chỉnh lại áo mũ cho nàng.

"Tàm tạm".

Hữu Hòa cười.

"Không bằng đi qua bên kia dùng ít thức ăn đi, trước khi bắt đầu thường có chuẩn bị điểm tâm, không chừng sẽ có món nàng thích".

Hữu Hòa nghiêng đầu suy nghĩ sau gật đầu nói: "Cũng được, Nhạc An chắc cũng tới rồi, chúng ta qua đó tìm nàng ấy".

Tiêu Trực và Hữu Hòa đến Tuyên Thúy viên.

Mặc dù có rất nhiều người lục tục rời đi tới Vạn Mai viên nhưng người trong Tuyên Thúy viên cũng không ít.

Thấy công chúa và phò mã đến mọi người không tránh khỏi một phen hành lễ.

Hữu Hòa cũng không nhớ được bản thân đã phải nói bao nhiêu câu "Miễn lễ", "Không cần đa lễ", "Chư vị tùy ý".

Vất vả chào hỏi hết một đám người này lại đến một đám người khác đến, rốt cuộc Hữu Hòa cũng ăn thượng một ít điểm tâm.

Đang định ăn xong sẽ đi tìm Nhạc An, ngược lại Nhạc An lại tìm thấy nàng trước.

Nhạc An vốn muốn cùng Tả Dao muội muội của Tả Hoài Ân đi Vạn Mai Viên, ai ngờ trên đường đi nghe có người nói gặp được công chúa và phò mã, lúc này mới quay trở lại tìm.

Hai người gặp mặt nhau, quả nhiên Nhạc An còn cao hứng hơn Hữu Hòa, vui vẻ trò chuyện được vài câu mới phát hiện bên cạnh còn một người nữa, đúng là tỷ phu rồi.

Nhạc An là người thẳng tính, thấy Tiêu Trực không định tránh đi chỗ khác không chút khách khí nói: "Tiêu đại tướng quân, người có thể đưa Hữu Hòa tỷ tỷ tới, Nhạc An đây bội phục, chỉ có điều người không thấy bên kia có một đống nam nhân à? Người qua chơi cùng bọn họ đi, để Hữu Hòa tỷ tỷ lại ta đón tiếp cho!" Nói xong, kéo Hữu Hòa muốn đi.

Nhưng bị Tiêu Trực ngăn lại.

Hữu Hòa biết hắn không yên tâm, lại thấy Nhạc An trừng mắt bất mãn, vội cầm tay Tiêu Trực nói: "Ta chạy tới chạy lui cũng đều ở trong phạm vi Thượng Nhã Uyển này, chàng lo lắng cái gì?"

"Trò chuyện xong rồi phải nhường ta phụng bồi".

Tiêu Trực trầm mặt.

Hữu Hòa lướt nhìn xung quanh, mặt có chút hồng, quở trách nói: "Người khác đâu có bị phu quân nhà mình đi theo như vậy đâu? Ta cũng không cần".

Tiêu Trực hơi sửng sốt, không biết có phải do trong lời nàng có hai chữ "Phu quân" hay không mà hắn cảm thấy rất vừa lòng, sắc mặt mềm hơn chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!