Hôm ấy, Tiêu Trực không hồi phủ dùng bữa tối mà cùng Lục Lâm Ngộ đi gặp Tiêu Dao Hầu Nguyễn Sâm, khi rời Nguyễn phủ, đã là giờ tuất, lại đến quân vệ xử lý một ít công vụ cấp bách, đợi làm xong hết thảy trở lại trong phủ đã gần đến giờ hợi.
Vừa đi vào Hoàn Thần Đường ở Ngự Phong viện, đã thấy Triệu Tùng nghênh lại đây.
"Tướng quân trở về rồi, công chúa chờ ở Thư phòng đã đâu".
Triệu Tùng vội vàng bẩm báo.
Tiêu Trực mặt mày phút chốc cứng lại: "Nàng tới khi nào?"
"Không tới giờ tuất, đại khái là dùng vãn thiện xong là tới ngay, còn mang theo hộp đựng thức ăn".
Triệu Tùng không cần hỏi cũng biết hộp thức ăn kia nhất định là ít điểm tâm tinh xảo, mấy ngày qua công chúa tới hai lần, lần nào cũng đều mang điểm tâm thơm ngon đến cho Tướng quân, có ai mà không biết, công chúa rất quan tâm đến Tướng quân!
Chẳng qua, hai lần trước Tướng quân đều ở trong phủ, công chúa và Tướng quân dùng cùng nhau ở Tẩm Trọc Trai, Tướng quân còn phân phó Tam Liễu mang đến một ít thoại bản cô nương yêu thích, sợ công chúa sẽ buồn chán, có điều không ngờ, hôm nay Tướng quân trở về muộn, để công chúa chờ lâu trong Thư phòng, chỉ sợ không tốt lắm.
Nhìn thấy Tiêu Trực cau mày, Triệu Tùng thấp thỏm: "Công chúa một đường đi đến Thư phòng, nói phải đợi Tướng quân trở về, bọn nô tài cũng không dám quấy rầy".
"Có đưa chậu than qua không?" Ngữ khí Tiêu Trực nặng nề.
"Đã đưa qua".
Ở trong phủ nhiều năm, Triệu Tùng sao lại không nhìn ra Tiêu Trực đang tức giận được? Thấy sắc mặt Đại tướng quân khó coi, hắn ta lập tức cung kính, tỉ mỉ bẩm báo, "Ngay cả chậu than trong phòng mình Tam Liễu cũng đưa qua, hơn nữa phía sau Thiên viện không cần than sưởi, nên trong Thư phòng có tận ba chậu than vì sợ công chúa bị lạnh".
Thân thể Công chúa yếu ớt, bọn họ không phải chưa từng nghe qua, việc nhỏ này còn làm không xong, làm sao xứng làm hạ nhân ở phủ Hộ Quốc tướng quân?
Sắc mặt Tiêu Trực hòa hoãn chút, hướng thẳng đến Tẩm Trọc trai.
Đẩy cửa vào, lập tức cảm giác được hơi ấm trong phòng.
Chuyện này Tam Liễu làm rất tốt, Tiêu Trực hết sức vừa lòng, thần sắc cũng tốt hơn.
Vòng qua mành rèm, nhìn lên bàn tròn bên cạnh cửa sổ, Tiêu Trực ngẩn người.
Đứng yên một lúc, thân hình cao lớn mới chậm rãi đến gần.
Đi tới bên cạnh bàn, hắn hơi cúi người, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cố tình hô hấp thật chậm, sợ làm người đang ngủ ngon lành bừng tỉnh.
Thân thể nhỏ bé trước mắt ngồi nghiêng trên đệm, người xiêu vẹo dựa vào bàn, rõ ràng là tư thế không thoải mái, hai cánh tay mảnh khảnh chồng lên nhau, đỡ lấy cái đầu nhỏ phía trên.
Khuôn mặt bạch ngọc đối diện hắn, con ngươi luôn linh động hiện giờ đang an tĩnh nhắm chặt, hàng mi khép chặt, không còn chớp chớp giống bình thường, thế nhưng vẫn thao túng trái tim hắn.
Cái mũi nhỏ xinh xắn thẳng tắp, ánh sáng nhu hòa chiếu vào, bóng đổ lên một bên má, cánh môi mỏng hơi chu, không phải màu đỏ thẫm quyến rũ, mà là màu phấn nhạt nhưng đối với hắn mà nói đã đủ mê người.
Chỉ là bộ dạng của tiểu cô nương đang ngủ này có lẽ cũng không khác cô nương nhà khác ngủ cho lắm, nhưng vị Đại tướng quân này lại nhìn đến thất thần, mắt châu không nhúc nhích, ánh mắt như bị khóa trên khuôn mặt nhỏ.
Lòng hắn có bao nhiêu kiên định thì nay yếu mềm như hồ nhão.
Ngày còn bé, thỉnh thoảng tỉnh giấc giữa đêm, hắn chạy khắp nơi tìm mẫu thân, cuối cùng tìm thấy người ở Thư phòng của phụ thân.
Đôi khi cũng nhìn thấy mẫu thân gục xuống bàn ngủ như vậy.
Khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu vì sao phụ thân trở về muộn đến vậy mà mẫu thân vẫn muốn chờ, chăn giường mềm mại không chịu ngủ, một hai phải chạy đến chỗ đó nằm bò trên bàn vừa lạnh vừa cứng.
Sau này hắn mới hiểu, chờ đợi đến khuya cũng là một cách thể hiện tình yêu của mẫu thân.
Nay tiểu công chúa đang ở Thư phòng hắn ngủ đến say sưa.
Mỹ mãn, nói chung Tiêu Trực cảm thấy quá mỹ mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!