Gã sai vặt của Phủ Hộ Quốc tướng quân phát hiện ra một chuyện, nhiều ngày qua số lần Tiêu Đại tướng quân nhếch môi nhiều đến mức chưa từng có.
Ngay cả những nha đầu đần độn nhóm lửa trong phòng bếp lớn cũng có thể nhận ra tâm tình Đại tướng quân nhà bọn họ mấy ngày gần đây vô cùng tốt.
Ngày trước Tiêu tướng quân mặc dù không hẳn là người lạnh lùng hà khắc, nhưng lại là người quanh năm nghiêm túc, muốn nhìn thấy người cười, còn phải dựa vào vận khí.
Do đó, tình hình hiện nay, khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc, sau nhiều lần quan sát và trao đổi tin tức, mọi người đều xác định được một việc ――
Tiêu Đại tướng quân thay đổi là do Hữu Hòa công chúa.
Chẳng qua, tất cả mọi người đều vui mừng khi thấy việc này, trong lòng ai cũng âm thầm bội phục vị công chúa yếu ớt này ―― có thể bẻ thẳng đoạn tụ Tướng quân nổi danh kinh thành, chuyện này không phải có chút tài năng là có thể làm được.
Ít nhất phải làm nhiều lần.
Trong đám người đang âm thầm cao hứng, tất nhiên không thể thiếu công lao của Thu Đàm.
Chỉ là, đối với thị nữ nhìn xa trông rộng như Thu Đàm mà nói, tình hình trước mắt không thỏa mãn được nàng ta.
Lòng Thu Đàm có bao nhiêu vui mừng thì u sầu bấy nhiêu.
Mong chờ lâu như vậy, vấn đề khó khăn nhất rốt cuộc cũng giải quyết xong ―― phò mã cuối cùng đã bị bẻ thẳng, hơn nữa những ngày gần đây cùng công chúa yêu đương ngọt ngào, tỷ như đóng cửa nói chuyện phiếm, cùng nhau dùng cơm, rất ăn ý, còn cùng nhau đi dạo, nếu không thì hai người cùng nhau làm ổ ở thư phòng học hỏi…
Đáng tiếc, hai người chỉ dừng bước tại đây ―― rơi vào mối tình đầu say đắm chìm trong cuộc sống yêu đương trong sáng, căn bản hai ngườn đã quên bọn họ còn có một tầng quan hệ khác.
Ngày ngày Thu Đàm nhìn công chúa và phò mã bình yên ở cạnh nhau có chừng mực, nội tâm thầm hò hét ―― chẳng lẽ hai ngươi đều bị mất trí nhớ sao, hai ngươi là phu thê, phu thê, phu thê!
Tiếc là, hai người đang sóng vai đi trong vườn không nghe thấy được tiếng lòng của Thu Đàm.
Bây giờ đã là giữa tháng chạp, ngày nghỉ của Tiêu Trực nhiều hơn bình thường chút ít.
Hôm nay vừa hay được nghỉ, thời tiết cũng không tệ.
Sau cơm trưa, hai người cùng nhau dạo vườn.
Dù vào đông vườn cũng không có phong cảnh gì đẹp để ngắm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Hữu Hòa.
Tiêu Trực được nghỉ bảy ngày, bảy ngày này sinh hoạt nàng dần thay đổi, không còn giống trước đây.
Hai đời qua Hữu Hòa chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có một nam nhân mỗi ngày tới thăm nàng, bồi nàng ăn cơm, bồi nàng đọc sách, phơi nắng, dạo vườn, mà nàng, lại không cảm thấy phiền chán hoặc mất tự nhiên.
Trước kia, nàng dương dương tự đắc, ngày ngày đều cố gắng sống một cách vui vẻ, vì sợ rằng quãng đời ngắn ngủi của mình bị lãng phí bởi mấy chuyện nhàm chán, sự cô đơn và tự thương hại, mà hiện tại, có thêm một người bước vào trong cuộc đời nàng, mặc dù làm vẫn làm những việc bình thường như trước, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc gấp đôi.
Nàng thích ngày nào cũng nhìn thấy hắn.
Việc này, làm Hữu Hòa hạnh phúc, cũng làm nàng có chút phiền muộn.
Hắn là Tướng quân nên chính sự bận rộn, không có khả năng mỗi ngày đều ở bên người nàng, sau này bận hơn, thường xuyên rời kinh, nàng phải làm sao?
Ánh mắt Hữu Hòa tối sầm đi vài phần, suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên phát giác mình vậy mà nổi lòng tham, nhịn không được thầm mắng bản thân vài câu.
Thấy Hữu Hòa bước chậm lại, lại nhìn thấy nàng chau mày, Tiêu Trực lo lắng, nghiêng người ở trước mặt nàng hỏi: "Trong người không khoẻ?"
Hữu Hòa ngẩn đầu, hơi giật mình nhìn Tiêu Trực, lát sau mới lắc đầu, cười nói: "Không có, chàng* đừng gấp, ta không có yếu như vậy đâu".
*Hai người thân thiết nên mình sẽ đổi xưng hô.
Tiêu Trực không nói gì, xót xa nắm tay nàng: "Tay hơi lạnh, lạnh không?"
Tay được ủ ấm, Tiêu Trực đang chắn lạnh cho nàng, tâm tình Hữu Hòa buông lỏng, cười ngọt ngào: "Chàng đừng quá lo lắng căng thẳng, đi dạo với ta còn tra tấn hơn đánh giặc nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!