Chương 30: Tương Tư Là Gì

Trời vào đông đã lâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, bên trong Ỷ Nguyệt Hiên là quang cảnh trời đông giá rét, mấy cái cây to trong sân sớm rơi hết lá, cành nhánh đều trơ trụi, tăng thêm crm giác lạnh lẽo.

Vì cơ thể vốn yếu, Hữu Hòa rất sợ lạnh, mỗi lần gặp kiểu thời tiết này, cả ngày nàng đều ở trên giường ấm đọc sách, vẽ tranh.

Năm nay cũng không khác lắm, chỉ có thêm một việc đó là ―― nhớ Tiêu Trực.

Lúc trước, nhắc đến hắn là buồn bực.

Còn bây giờ, đã trở thành nhớ nhung.

Phải, Tiêu Trực lại đi rồi.

Ngay cái ngày Hữu Hòa nhào tới cắn hắn.

Hữu Hòa nhớ lại ngày hôm đó, cả mặt nóng lên.

Nhớ đi nhớ lại, vẫn không biết làm sao mà mình to gan lớn mật như thế, cứ vậy bổ nhào qua, còn…

Hữu Hòa nhảy dựng trong lòng, cái tay trắng nõn sờ môi một cái, hai gò má và hai lỗ tai xinh đẹp đỏ ửng một mảnh.

Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhìn nhau cười trộm.

Ngày ấy, vở tuồng "Phò mã bá đạo ngang ngược ôm vợ nhỏ, công chúa hung hăng cưỡng hôn phu quân" nổ ra mạnh mẽ, hai người các nàng không may bỏ lỡ, nhưng tai mắt trốn ở góc tường, bò lên cửa nghe lén, nhìn lén rất nhiều, cho nên chuyện đêm đó, truyền khắp phủ Tướng quân.

Sáng sớm ngày hôm sau, nghe nói toàn bộ bát quái của kinh thành nhốn nháo xôn xao.

Tuồng vui này với Thu Đàm mà nói là tin đại hỉ.

Khi nghe Thanh Đào nói, mất một lúc lâu nàng ta mới khép miệng lại được, chuyện quá khó tin, công chúa tính tình ngây thơ sao có thể cưỡng hôn Phò mã như vậy, chuyện này quá đáng sợ rồi.

Đợi sau khi xác nhận tính chân thực của tin tức, Thu Đàm hết sức vui mừng.

Không chỉ có Thu Đàm, mà mọi người ở phủ Tướng quân, từ quản sự cho tới tiểu mã phu trông coi chuồng ngựa, tất cả mọi người trước đều khiếp sợ, sau lại vui sướng.

Có thể không vui sao?

Trong phủ Tướng quân to như thế mà chỉ có một vị chủ tử là Tiêu Trực, vất vả lắm mới chờ được đến ngày Hữu Hòa công chúa trở thành chủ mẫu, mọi người đều cảm thấy an ủi cho Tướng quân cô đơn nhà mình, đáng giận thay, Tướng quân thế lại cố sống cố chết giữ lấy đoạn tình yêu đoạn tụ, hết lần này đến lần khác bỏ mặc công chúa, ngăn cách cuộc sống vợ chồng thành hàng xóm láng giềng.

Không thế này thì thế nào mới làm người ta thất vọng?

Thất vọng cũng thôi đi, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, há đến phiên hạ nhân bọn họ xen vào, lâu dần, mọi người cũng quen cách sinh hoạt của tướng quân và công chúa, ngờ đâu, lại nhảy ra một màn này.

Làm sao có thể bình tĩnh được?

Đáng giận là, làm việc tốt thường gian nan, mọi người ở đây đều mong đến đoạn cao trào kích động, không ngờ lại không thấy bóng dáng của Đại tướng quân nhà bọn họ, thật là làm cho người ta thất vọng.

Thu Đàm nôn nóng thở dài hai ngày, sau mới bình tĩnh lại.

Thu Đàm nhìn gương mặt Hữu Hòa công chúa đang phiếm hồng, trong lòng vẽ ra tương lai tốt đẹp cho công chúa và phò mã.

Hữu Hòa đang đắm chìm trong hồi ức, nàng nhớ đến cái gì đó, dần nhíu mày lại.

Mặc dù nhiều ngày qua nỗi nhớ nhung của nàng mài mòn đi lòng oán trách với Tiêu Trực, nhưng chỉ cần nhớ tới hành động của Tiêu Trực ngày ấy, nàng không khỏi cảm thấy mất mát.

Hôm ấy, nàng bị bộ dạng khốn khổ với mấy lời lẽ tự hạ mình của hắn làm cho vừa bực tức vừa đau lòng, bị kích động bổ nhào qua cắn hắn.

Không khoa trương đâu, nàng thật sự cắn đó.

Tình huống cụ thể Hữu Hòa cũng không nhớ rõ, lúc ấy đầu óc mơ hồ, lý trí chạy đâu mất, khi dán môi lên môi hắn, cảm nhận được hơi ấm từ môi hắn, làm cho tim nàng đập như gõ trống, cả người đều nóng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!