Có lẽ Thu Đàm không biết.
Thật ra thì khi Hữu Hòa làm trái lời thề, lật lại chuyện tám năm trước, nàng cũng phải đấu tranh một phen. Chuyện năm ấy Minh Đức Đế bị thương, mỗi lần nàng nghĩ đến đều cảm thấy rất đau lòng.
Kiếp trước, Hữu Hòa thiếu mất sự yêu thương, nay xuyên đến đây, từ nhỏ đã được yêu chiều, tuy rằng mẫu hậu của nàng là một sản phụ lớn tuổi, thân thể vốn cũng không được tốt lắm, sau khi hạ sinh nàng thì buông tay nhân gian. Nhưng từ trước đến nay, người mà phụ hoàng nàng là Trường Hưng Đế yêu nhất chính là Hoàng Hậu đã mất, hơn nữa Hữu Hòa từ nhỏ ốm yếu, cái mạng nhỏ này có vài lần suýt nữa đã đánh mất nên Trường Hưng Đế đối với nàng càng thêm sủng ái, từ lúc nàng còn nhỏ đã nắm nàng trong lòng bàn tay che chở. Về sau Trường Hưng Đế băng hà, Minh Đức Đế kế vị, Minh Đức Đế rất yêu quý tiểu muội muội một mẹ sinh ra này nên càng thêm bảo bọc. Đúng là Hữu Hòa đến đây vài năm đã được cưng chiều ra một chút tính tình. Mà chuyện Minh Đức Đế bị thương là một bước ngoặt đối với nàng.
Từ đó về sau, tính tình tùy hứng của Hữu Hòa cũng không còn nữa, do mỗi khi nàng có ý định tùy hứng thì chuyện kia giống như kim châm đâm vào trong lòng nàng, nhắc nhở nàng: Mặc dù là công chúa được sủng ái nhất, cũng không được tùy hứng làm bậy, bởi vì việc mình vừa làm, không phải hại mình thì cũng là hại người.
Hữu Hòa không muốn làm tổn thương người khác. Đặc biệt là người thân của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nàng cũng không phải là một công chúa hiền lương thục đức, một khi bị chèn ép, nàng cũng sẽ tùy hứng bốc đồng.
Hữu Hòa không biết tính tình của nàng vẫn còn tùy hứng như vậy hay không. Hiện tại, hoàng huynh lại gấp gáp đuổi nàng ra khỏi cung như thế, liệu huynh ấy còn có quan tâm nàng giống như trước nữa không?
Hữu Hòa đúng là lo lắng thừa.
Vừa nghe tin An Dương Cung sáng sớm đã triệu thái y, Minh Đức Đế lập tức cho người đến thăm trước, hư thật cũng không kịp chờ xác minh, trưa ngày hôm đó vội vã trở về cung.
Trong An Dương Cung một mảnh yên tĩnh vắng vẻ.
Hữu Hòa dựa vào thành giường, ăn bánh đậu đỏ lạnh do Thu Đàm làm ―― loại đồ ăn vặt này, mấy năm trước dưới sự hướng dẫn của Hữu Hòa, Thu Đàm lăn lộn một hồi cuối cùng cũng làm ra được. Cùng lúc đó, trong điện Ngọc Hành ở An Dương Cung, một nhóm thái y ngồi xếp thành một hàng chờ đợi đến mức toàn bộ đều sắp trở thành lão hòa thượng.
Đã qua hai canh giờ từ khi được công chúa triệu tới, các thái y đến mặt mũi công chúa cũng không thấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ có đại cung nữ của An Dương Cung Thu Đàm lộ mặt, nói công chúa còn đang ngủ, bọn họ cứ chờ trước đi, tiếp theo khách khách khí khí sắp xếp cho mỗi người bọn họ một chỗ ngồi, còn dâng lên trà thượng hạng.
Trong lúc này Hoàng Hậu có đến một lần, sau khi chúng thái y hành lễ, Hoàng Hậu đi thẳng vào tẩm cung của công chúa, chờ Hoàng Hậu đi ra, chúng thái y vội vàng tiến lên dò hỏi, ai ngờ lời của Hoàng Hậu cũng giống cung nữ Thu Đàm, tiếp đó không quay đầu lại mà đi mất. Sau đó, không có sau đó.
Các thái y hoài nghi có phải là công chúa đã ngủ lâu lắm rồi hay không, hẳn không phải bệnh mà là ngủ đến mức ngất đi rồi, chợt vào lúc này, một tiếng "Hoàng Thượng giá lâm" làm cho bọn họ cả kinh đến mông cũng run lên, lập tức đứng dậy quỳ xuống cung nghênh thánh giá.
Minh Đức Đế tiến vào điện, nhìn các thái y xếp hàng quỳ trước mặt, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, hắn ta tiến lên túm lấy một người trong số các thái y lớn tiếng quát hỏi: "Công chúa như thế nào rồi?"
"Hoàng Thượng… Cái này…" Vị thái y bị túm lấy này là người mới của Thái Y Viện, đến mặt mũi của Hoàng Thượng còn chưa từng gặp qua, đột nhiên bị nắm lấy như thế này, trong chốc lát mồ hôi đã đổ đầy đầu, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn Minh Đức Đế sợ tới ngây người, thiếu chút nữa tè ra quần, đến nửa câu còn không thể nói thành lời chỉ có thể kêu tha mạng: "Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng …"
Minh Đức Đế nhìn thấy tên thái y kia như vậy, trong lòng trở lạnh, lúc này uy long hiển hách của hắn ta một lòng treo trên người muội muội, đến hỏi tội hắn ta cũng không buồn đoái hoài tới, vội vội vàng vàng chạy đến tẩm cung của Hữu Hòa công chúa, chạy đến mức thở không ra hơi. Lúc này Lý quý phi vừa mới tiến vào sân An Dương Cung, xa xa đã nghe thấy tiếng long âm của Minh Đức Đế rống to: "Hữu Hòa!"
Lý quý phi nghe thấy tiếng gọi vô cùng hoảng sợ: Trời! Hữu Hòa công chúa chẳng lẽ là… Hoăng* rồi?!
*Chết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý quý phi lo lắng sợ Hoàng Thượng không chịu nổi đả kích như thế, bất chấp nghỉ chân, nhanh chóng chạy đến.
Chúng thái y trong điện Ngọc Hành nghe thấy tiếng Minh Đức Đế hét, gấp đến độ xoay vòng vòng, không biết lúc này có nên đi vào tẩm cung của công chúa hay không. Công chúa hoăng, bọn họ chạy trời không khỏi nắng, nhưng Minh Đức Đế đang thương tâm, lúc này bọn họ đi vào, không phải là chạm vào vết thương của hoàng thượng sao? Nếu Minh Đức Đế buồn đau hóa giận, ra lệnh đưa bọn họ đi bồi táng cho công chúa, bọn họ không phải cứ như vậy mà ngỏm củ tỏi chứ? Vậy phải làm sao bây giờ!
Đang lúc rối rắm, chợt thấy Lý quý phi búi tóc nghiêng lệch, thở dốc tiến vào. Mọi người muốn hành lễ, Lý quý phi nôn nóng gào lên một tiếng: "Còn đứng ở đây làm gì? Mau đi nhìn Hoàng Thượng một chút đi!" Nói xong không để ý tới mọi người, vội vượt lên trước chạy đi mất ―― Hoàng Thượng mới mất đi muội muội, bây giờ chắc là thương tâm muốn chết, nàng ta còn không nhanh đi an ủi?
"Vâng, vâng, vâng…" Mọi người vội chạy theo phía sau Lý quý phi, một biển người mênh mông tiến vào tẩm cung công chúa.
Chân Lý quý phi vừa mới bước vào tẩm cung công chúa, lập tức phát giác ra điểm không đúng ―― Ấy? Người quỳ trên mặt đất kia là ai?
Liếc mắt nhìn gương mặt sạch sẽ của người nọ, tròng mắt Lý quý phi muốn rơi xuống ―― cái gì vậy? Không phải Hữu Hòa công chúa vẫn còn khỏe à? Mẹ nó, ai tung tin vịt vậy?
Hại nàng ta chạy tới mức muốn tắt thở!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!