Chương 20: Hoàng Thượng thỉnh tự trọng

Mùng mười tháng ba, đang giờ mùi*, Tiêu Trực được Minh Đức Đế tuyên triệu tới Ngự Thư phòng yết kiến.

*từ 13 giờ đến 15 giờ.

Tiêu Trực đi đến cửa, gặp thái giám tổng quản Tôn Hỉ từ bên trong đi ra.

Tôn Hỉ thấy Tiêu Trực, nhỏ giọng nói với Tiêu Trực: "Tâm trạng bệ hạ không được tốt, Tiêu tướng quân cẩn thận đó".

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Trực hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, nhìn Tôn Hỉ gật đầu, đi thẳng vào.

Minh Đức Đế đang xem mật hàm khẩn từ bắc địa, nghe thấy tiếng Tiêu Trực hành lễ, hơi ngẩng đầu, mày rồng nhếch lên, tùy ý nói: "Nghe nói đêm hôm qua đệ nhất hái hoa tặc của kinh thành bị bắt, chẳng lẽ là do Tiêu ái khanh ngươi bắt?"

Tiêu Trực sửng sốt, nghiêm túc nói: "Thần không biết việc này".

Minh Đức Đế cắn môi, hậm hực oán giận nói: "Trẫm nên sớm biết, nói đùa cùng Tiêu ái khanh đúng là đàn gảy tai trâu, lần nào cũng vô cùng mất hứng, thôi, chuyện hái hoa tặc kia bỏ qua đi!"

Tiêu Trực còn chưa đáp, Minh Đức Đế sờ cằm, không có ý tốt chế nhạo: "Mấy ngày nay ngươi gấp cái gì, gấp đến hai mắt thâm hết cả rồi? Ngươi và Hữu Hòa không phải vẫn luôn phân viện ở sao, ban đêm đâu cần phải lao tâm lao lực nhỉ?… Chả lẽ trẫm bỏ lỡ chuyện gì hả?"

Lời vừa dứt, quả nhiên như suy đoán, mặt Tiêu Trực lập tức đen như đáy nồi.

"Hoàng Thượng thỉnh tự trọng, Dù sao công chúa cũng là muội muội người". Hàm dưới Tiêu Trực cắn chặt, ngữ khí không thân thiện, trong lòng hoài nghi Tôn Hỉ ngạt người ―― nhìn Hoàng Thượng tinh thần phấn chấn thế này, còn có thể đi trêu chọc người khác, có chỗ nào giống tâm tình không tốt đâu?

Mắt thấy chọc giận Tiêu Trực, Minh Đức Đế thu lại, giả vờ ho hai tiếng, trong nháy mắt bày ra tư thế quân chủ đứng đắn uy nghiêm: "Trẫm chỉ là quan tâm thần tử, không có ý trêu chọc Tiêu ái khanh".

Rõ ràng là trêu chọc! Rõ ràng đang pha trò!

Tiêu Trực bất mãn yên lặng, không muốn phí lời vạch trần, dẫu sao Minh Đức Đế cũng là người có bản lĩnh nói dối không chớp mắt, lúc hắn mười tuổi đã được trải nghiệm qua, qua nhiều năm như vậy, kỹ năng này của Hoàng Thượng luyện đến thuần thục đanh đá chua ngoa, chỉ có Lục Lâm Ngộ mới có thể làm đối thủ với Minh Đức Đế, đáng tiếc hắn ta không có ở đây, Tiêu Trực chỉ còn cách nén giận làm lơ, đã rơi vào đường cùng, thì dứt khoát lựa chọn trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Không biết hôm nay Hoàng Thượng triệu ta đến là có chuyện gì?"

Minh Đức Đế thu ý đùa, mặt rồng trở nên nặng nề: "Hôm nay trẫm thấy Phượng Miên Thư".

"Cái gì?" Tiêu Trực ngẩn người, có chút kinh ngạc. Không phải Phượng Miên Thư nói lần này chỉ là tới thăm Hữu Hòa công chúa, không ngờ rằng hắn ta để cho Hoàng Thượng nhìn thấy! Đây có gì dụng ý gì? Không lẽ hắn ta không nhịn nổi, muốn ra tay giành lại công chúa?

Công chúa vốn yêu thích Phượng Miên Thư, nếu Phượng Miên Thư thuyết phục công chúa cầu xin Hoàng Thượng, vậy… Vậy hắn…

Tiêu Trực thấy lạnh cả người, ánh mắt cũng dần chuyển lạnh, tâm tình ngày càng khủng hoảng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngươi sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế?" Minh Đức Đế cũng nhìn ra hắn không ổn.

"Thần không sao". Giọng nói trầm thấp cố gắng giữ bình tĩnh, Tiêu Trực nhìn về phía Minh Đức Đế, "Tĩnh Vương điện hạ có nói gì không?"

Minh Đức Đế thấy sắc mặt hắn dần khôi phục, không hỏi nhiều, nói tới chính sự: "Hắn ta đến vì chuyện thích khách, nhờ cơ duyên xảo hợp cũng biết được đôi chút nội tình".

"Hắn biết?" Tiêu Trực kinh dị không thôi, "Ấy đến cuối cùng là…"

"Lâm Ngộ đoán không sai chút nào, xác thật là âm mưu của người đó, chẳng qua, Nam Việt có người thấy chuyện tốt muốn xen vào, vọng tưởng ngư ông đắc lợi".

"Hoàng Thượng, giờ phải làm thế nào?" Tay Tiêu Trực nắm chặt, lạnh giọng hỏi.

"Hừ!" Minh Đức Đế cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói, "Trẫm nhiều lần bỏ qua cho tên đó, vậy mà tên đó không chịu an phận, hiện giờ tay dám sờ đến đầu Hữu Hòa, trẫm há có thể vờ như không thấy! Chuyện này trẫm đã có định đoạn, nửa tháng sau, cấm vệ quân trong phủ ngươi có thể rút lui, nhưng tạm thời vẫn giữ lại vài lính canh, Nếu không để vài lính canh gác cổng e là khiến người ta nghi ngờ, nay trong phủ người không chỉ có một mình ngươi, muội muội trẫm giao cho ngươi, ngươi phải che chở cho tốt!"

Tiêu Trực chắp tay đáp: "Thần đã rõ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!