*Bích nhân: Người đẹp, ở chương này ý chỉ cặp đôi đẹp (trai tài gái sắc).
Mấy ngày nay Hữu Hòa vẽ được khá nhiều, theo tính toán thì cũng gần đến ngày hẹn, không khỏi có chút mong đợi.
Ba năm trước, Phượng Miên Thư được đưa về Nam Việt, trả lại tự do. Hắn không ở kinh đô Nam Việt an ổn làm Lục hoàng tử, mà đi chu du khắp nơi, trong lúc dạo chơi ngắm cảnh, vẽ được không ít tranh, đều là cảnh đẹp các nơi hắn đi qua. Hữu Hòa nghe vậy rất muốn xem tranh hắn vẽ, vừa hay Phượng Miên Thư có mang theo một ít nhưng để trong khách điếm, vì thế hẹn lần gặp mặt tới sẽ mang đến cho Hữu Hòa xem.
Thật sự thì, Hữu Hòa không ngây thơ như Thu Đàm nghĩ, quan hệ của Nam Việt và Đại Thịnh, Hữu Hòa rất rõ, nàng cũng không muốn quan hệ giữa nàng và Phượng Miên Thư dính liếu đến chuyện của hai nước, nàng xem Phượng Miên Thư là bạn tốt, dù cho hắn có phải là Lục hoàng tử Nam Việt hay không, vả lại Hữu Hòa biết, Phượng Miên Thư cũng có suy nghĩ giống nàng. Miên Thư là người tiêu sái tự do, không quan tâm tới chiến tranh các nước hay tranh đấu nơi triều đình. Sinh ra ở hoàng thất Nam Việt, với hắn cũng là chuyện không may mắn gì, đúng hơn là trói buộc, nếu không bốn năm trước hắn đâu phải chịu cảm làm con tin.
Khi đó, biết hắn được thả đi, Hữu Hòa thực sự thấy mừng cho hắn. Nàng cho rằng cả đời này hai người sẽ không lại gặp nhau nữa, không ngờ bây giờ gặp lại hắn, đã vậy hắn còn đến tận phủ thăm nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật, Hữu Hòa biết lần này Phượng Miên Thư tới Đại Thịnh chắc chắn có nguyên nhân khác, nhưng Phượng Miên Thư không nói, nàng cũng không hỏi.
Nháy mắt, đã đến mùng hai tháng mười. Đã là cuối thu, thời tiết trở lạnh hơn.
Sáng sớm, theo thường lệ Tiêu Trực đi đến Ỷ Nguyệt Hiên. Lúc hắn đi vào tẩm phòng, Thu Đàm đang khoác thêm áo cho Hữu Hòa, thấy hắn tới, Thu Đàm hiểu chuyện lui sang một bên, khom người hành lễ.
Hữu Hòa nhìn thấy Tiêu Trực, có chút kinh ngạc: "Hôm nay ngươi đến sớm nha".
"Hôm nay muốn đi doanh trại".
"À". Hữu Hòa hai mắt trong suốt, gật đầu tỏ ý đã rõ: "Lâu rồi ngươi chưa ra ngoài, hoàng huynh chắc là nhịn không nổi nữa rồi".
Tiêu Trực không ý kiến, hỏi: "Chuẩn bị đi Địch Tâm Trai ư?"
Hữu Hòa lắc đầu: "Hôm nay không đi, ngươi mau đi đi, kẻo chậm trễ". Suy nghĩ giây lát nàng nói tiếp, "Sau này cũng không cần phiền ngươi đến bế ta đi thư phòng đâu". Nói tới đây, hai vành tai hơi ửng đỏ lên.
"Tại sao?" Tiêu Trực nhíu mày, bất giác tiến lên một bước, bóng đen cao lớn phủ lên người Hữu Hòa.
"Chân ta tốt hơn rồi, không còn đau, đi lại cũng không quá khó khăn, ta không làm phiền Tiêu tướng quân thêm nữa". Dưỡng thương hơn hai mươi ngày, chân Hữu Hòa hồi phục rất nhiều, chỉ là vết thương gân cốt, muốn hoàn toàn hồi phục cần thêm chút thời gian, nhưng Hữu Hòa nghĩ đến lúc phải tiêu diệt cái thói quen đáng sợ này, nàng không muốn Tiêu Trực ngày ngày đến đây bế nàng đi nên đành phải nói vậy thôi.
"Ta không cảm thấy phiền". Tiêu Trực vội vàng tỏ thái độ.
"Nhưng ta cảm thấy phiền". Khuôn mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, đôi mắt long lanh kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ta nhớ ngày đại hôn ngày đã từng nói, ta nói ta sẽ không mang phiền phức đến cho ngươi, ngươi thấy đó, còn chưa đầy một tháng, ta đã làm phiền ngươi rất nhiều lần, trong lòng ta cảm thấy hơi khó chịu".
Thân ảnh cao lớn trước mặt chấn động, hắn chăm chú nhìn nàng, chậm chạp nói: "Hóa ra… là ta làm công chúa khó chịu".
Nàng không nghĩ hắn phiền phức, chuyện này không tốt sao? Lúc trước không phải đã nói chuyện ai người nấy quản, không ai can thiệp chuyện của ai mà? Hắn cũng đáp ứng rồi đó? Sao bây giờ…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn hắn có vẻ như đang… Khổ sở vậy.
Chắc là nàng nhìn lầm rồi đúng không?
Hữu Hòa lúng túng nhìn Tiêu Trực, không biết nàng nói sai cái gì.
Lát sau, Tiêu Trực cụp mắt xuống, trầm thấp lên tiếng: "Ta hiểu rồi".
Ngươi hiểu cái gì? Hữu Hòa đang muốn hỏi lại nhưng Tiêu Trực đã xoay người đi khỏi tẩm phòng của nàng.
"Hắn… Làm sao vậy?" Hữu Hòa nhíu mày, tầm mắt vẫn đuổi theo thân ảnh đã đi xa.
"Nô tỳ không biết". Ngữ khí Thu Đàm không tốt nổi. Bao nhiêu tâm huyết của nàng ta lại bị công chúa đạp đổ, lần này tốt lắm, phò mã bị đuổi đi mất. Nửa tháng vất vả coi như công cốc, hỏi làm sao nàng ta không buồn bực cho được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!