Mặt Hữu Hòa nóng đến nỗi có thể thiêu ra hai cái lỗ, còn tên đầu sỏ ―― bàn tay Tiêu Trực kia, cuối cùng cũng dời đi.
Hữu Hòa trấn tĩnh, tiếng vang lọt vào tai nàng. Hiển nhiên là do đám người kia gây ra, Hữu Hòa nghe thấy tiếng bước chân vừa nhiều vừa hỗn loạn lại không nặng nề, hẳn là sợ rút dây động rừng, đáng tiếc nhiều người chạy tới đây như vậy, cỏ dại lại nhiều, làm sao có thể như người chết không phát ra tiếng động được, riêng âm thanh cỏ cây ma sát cũng đủ để người ta cảnh giác.
Hữu Hòa căng thẳng, trong lòng sợ hãi, đám người này nhanh như vậy đã đuổi kịp còn lục soát xung quanh rừng! Nghe kĩ động tĩnh kia, rõ ràng bọn họ khẳng định nàng và Tiêu Trực đang trốn ở đây, tình cảnh hiện nay chẳng khác gì bắt ba ba trong rọ. Chẳng qua rọ hơi lớn chút ba ba lại trốn kỹ, chiếu theo tình thế này, ba ba vào tay là việc sớm muộn. Còn nàng với Tiêu Trực, chính là hai con ba ba xui xẻo.
Lưng toát mồ hôi lạnh, Hữu Hòa nín thở không muốn phát ra động tĩnh nào, nhưng hô hấp càng thêm dồn dập, nàng quá khẩn trương rồi.
Là căng thẳng không phải sợ hãi, Hữu Hòa tự ngụy biện cho mình. Đáng tiếc, nam nhân bên cạnh nàng lại không nghĩ như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hữu Hòa không cho rằng với đêm đen như mực thế này Tiêu Trực có thể nhìn thấy tay phải nàng đang phát run, nhưng mà nàng cảm nhận được mu bàn tay đột nhiên nóng lên, thì ra Tiêu Trực đang nắm lấy tay nàng.
Nhiệt độ trên môi trở về bình thường. Hữu Hòa muốn giãy giụa, Tiêu Trực buông bàn tay trên mặt nàng ra đổi sang nắm tay nàng, đầu ngón tay thô kệch ở trong lồng bàn tay nàng viết nhanh mấy chữ: Đừng sợ, chờ ta.
Hữu Hòa chưa kịp hồi hồn bỗng cảm thấy cổ tay được buông lỏng, bóng đen trước mặt đột nhiên đứng dậy, động tác mạnh mẽ lao nhanh ra, Hữu Hòa còn không kịp ngẩng đầu Tiêu Trực đã xoay người lao đi, vạt áo kéo theo một trận gió, người biến mất chỉ để lại một trận gió làm cây cỏ xung quanh lay động. Hữu Hòa ngỡ ngàng giật mình kinh hãi, nghe thấy quanh mình xôn xao.
"… Ở đó!"
"Chạy rồi!"
"Đuổi theo ――"
Nào là tiếng hét, tiếng bước chân chạy vội, tiếng cây cỏ ma sát vào nhanh tạo thành một mớ hỗn loạn.
Hữu Hòa hết sức căng thẳng, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt lấy vạt áo không chút động đậy.
Lát sau, tiếng hỗn loạn dần xa, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi. Giờ đây, nơi này quá mức yên tĩnh giống chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Nếu không phải bên cạnh không có Tiêu Trực, Hữu Hòa có thể sẽ hoài nghi đó chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng mơ hồ cảm giác được đùi phải đau đớn, nắm váy áo chậm rãi đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Đập vào mắt nàng đều là bóng cây, cao có thấp có, to có nhỏ có, cái thì đứng im, cái thì theo gió lay động, muôn hình vạn trạng. Đáng tiếc, lúc này nhìn lên chẳng khác gì đám quái vật, cộng thêm các loại tư thế quỷ dị càng đáng sợ.
Tầm mắt Hữu Hòa đảo một vòng, thật lâu sau nàng nuốt một ngụm nước bọt mới phát hiện miệng lưỡi mình trở nên khô khốc.
Nàng quá căng thẳng. Không, không chỉ là căng thẳng, còn có sợ hãi, Hữu Hòa thừa nhận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Trực ném nàng xuống rồi đi mất, hắn dụ bọn người kia đi, để lại một mình nàng trong rừng cây đáng sợ.
Hắn dụ đám người xấu đi, Hữu Hòa hiểu.
Thế nhưng một mình ở chỗ này, thật sự…
Thật sự cần có dũng khí.
Kiếp trước, nàng ở trong phòng bệnh, kiếp này nàng lớn lên ở thâm cung. Cho dù là chuyện lớn gì cũng đã trải qua nhưng hoàn cảnh hiện nay vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ cảm giác nửa đêm một mình một người đêm ở nơi hoang vu vắng vẻ sẽ cảm thấy như thế nào.
Đến nay, cuối cùng cũng được cảm nhận.
Hữu Hòa ngồi trên cỏ, mắt nhìn hai chân, không để hai tay nhàn rỗi nên nàng không ngừng nắm cỏ đại hai bên chân, miệng lẩm bẩm: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương*, tiểu thì bất thức nguyệt, hô tác bạch ngọc hàn, hựu nghi dao thai kính, phi tại bạch vân đoan**…
*Đầu giường ánh trăng rọi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!