Tôi mở vali, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Thật ra cũng chẳng có gì.
Những năm tôi ở Cố gia luôn cần trọng từng li từng tí, nhìn mặt đoán ý.
Ngoài những món đồ xa xỉ Có phu nhân tặng, tôi gần như không mua gì cả.
Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Vì cảm thấy sẽ không bền lâu, nên chưa bao giờ tôi xem nơi này là nhà của mình.
Vài bộ quần áo, vài vật dụng sinh hoạt lặt vặt.
Một chiếc vali nhỏ xíu, chứa đựng bốn năm của tôi.
Tôi đến Cố gia là như vậy, khi đi cũng nhẹ nhàng như thế.
Khi sắp xếp đến chiếc áo khoác đó, tôi nhìn rất lâu, rồi không mang theo.
Khi còn trẻ ngây thơ bướng bỉnh, giặt sạch áo khoác xong ngày nào cũng trốn ở ngoài quán bar muốn trả lại cho Cố Thâm.
Sau này tôi mới biết, loại vài này không thể giặt nước.
Quần áo của người giàu đều là đồ dùng một lần, huống hồ tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi.
Tôi cứ nghĩ Cổ Thâm đã quên tôi, nhưng không phải.
Nhưng kết quả lại quá thảm khốc, thảm khốc và đau lòng hơn gấp trăm lần so với việc anh ta quên tôi.
Tôi kéo vali, khi đi đến cửa thì bị quản gia chặn lại.
Ông ấy nghiêm nghị nói:
"Phu nhân, thiếu gia nói cô không thể rời khỏi phòng nửa bước."
Phu nhân? Phu nhân cái nỗi gì?
Tôi sắp tức đến bật cười rồi:
"Ý gì? Kiểm soát tự do cá nhân à?"
Tôi vốn tính tình hiền lành, nói vậy là đã thật sự tức giận rồi.
Nhưng quản gia không hề nhượng bộ:
"Thiếu gia đã nói không được."
"Anh ta nói là đùng sao? Dựa vào đâu mà không cho tôi đi, kiểm soát tự do cá nhân là phạm pháp."
"Không được là không được."
Khi tôi đang tranh cãi với quản gia, đột nhiên một giọng nói vang lên:
"Thanh Nguyệt."
Là Cố phu nhân, bà ấy đi đến trước mặt tôi, nhìn thấy chiếc vali trong. tay tôi thở dài:
"Sao phải thế, giữa con và A Thâm chỉ là hiểu lầm thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!