Chương 11: (Vô Đề)

Cúp điện thoại, tôi lại chặn số này.

Cố phu nhân là một người đoan trang, cũng có lẽ là do tôi xưa nay tỉnh tình hiền lành, đã lừa được họ.

Vì thế bà ấy đã tìm sẵn lý do, nói tôi nghỉ phép năm, tin chắc rằng tôi sẽ trở về sau một tháng.

Nhưng tôi đã nghỉ việc rồi, và thực sự sẽ không trở về nữa.

Từ khi tôi nói với bạn bè không muốn thấy tin tức của Cổ Thâm nữa, cô ấy đã không gửi gì về anh ta nữa.

Nhưng luôn có những người thích hóng chuyện.

Sau khi tan làm, tôi nhận được một đoạn video.

Mở ra, đó là cảnh trước cửa công ty chúng tôi.

Cố Thâm đeo kính râm, đang cùi đầu đi vào, mấy người muốn ngăn lại nhưng không dám:

"Tổng giám đốc Cố, cô Lâm thật sự không có ở công ty, đã lâu rồi không thấy cô ấy

Cố Thâm nhấc cảm lên, giọng điệu nóng này.

"Trốn tôi? Sao các người cũng giúp cô ta lừa tôi, Làm Thanh Nguyệt đã cho các người bao nhiêu lợi ích?"

"Không có ạ, Tổng giám đốc Cố, thật sự không có, tôi thề với trời."

"Hừ, mau bào có ta ra đây, nghỉ phép năm xong cô ta không về công ty thì còn có thể đi đâu nữa, không muốn công việc nữa à

"Tổng giám đốc Cổ, xin ngài đừng làm khó chúng tôi, thật sự không có ai..."

Trong lúc xô đẩy, quản lý bộ phận vừa vận bước ra.

Cố Thâm nhận ra anh ta, vẫy tay gọi anh ta lại, giọng điệu đè nén:

"Anh không phải là cấp trên của Lâm Thanh Nguyệt sao? Cô ta bỏ việc lâu như vậy, anh không quản lý à?"

Người đó sững lại một chút, giọng điệu nghi hoặc:

"Lâm Thanh Nguyệt? Cô ấy không phái đã nghỉ việc từ lâu rồi sao?"

Có Thâm đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng sợ đến mức khiến người ta hoảng sợ.

"Anh nói gì?"

"Đã đi từ rất lâu rồi ạ, tính ra cũng được một tháng rồi, ngài không biết sao a?"

Cuối video, Cổ Thâm mất kiểm soát túm lấy cổ áo quản lý bộ phận, mắt đỏ ngầu, ba bốn người xung quanh kéo cũng không ra.

Người thích hóng chuyện gửi một biểu tượng cảm xúc che miệng cười:

"Lâm Thanh Nguyệt, cậu sắp gặp rắc rối lớn rồi, cậu thật sự đã chọc giận Cổ Thâm rồi đó."

Tôi cảm thấy cực kỳ cạn lời, tiện tay chặn luôn.

Ròng rã một tháng trời, Cố Thâm mới phát hiện tôi đã nghỉ việc.

Anh ta thật sự không bận tâm đến tôi, cao ngạo nghĩ rằng tôi đang giận dỗi.

Nhưng trong lòng có kỳ vọng, mới giận dỗi, mới mong đợi có người đến dỗ dành tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!