Ta với chị ngươi đã ly hôn.
Giản Yên cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày dùng ngữ khí ôn hòa như vậy để nói ra câu này, thật giống như cùng bạn bè nói chuyện, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, ngoại trừ cảm giác có chút nhoi nhói ở trong lồng ngực, cũng không có cảm giác gì nữa, những thứ không nỡ lưu luyến cùng sự dây dưa, những điều khiến cả người đau đớn cùng hối hận, tựa như đã đi theo những lễ vật mà nàng ném đi, tất cả đều tan thành mây khói.
Nhiều năm như vậy, nàng thật sự giống như đang nằm mơ, một giấc mơ có vui có buồn có cười có khóc, nàng gồng mình giẫy giụa, thật quá vất vả nhưng cũng thật tốt, nàng tỉnh giấc rồi, những thứ khóc cười cùng vui buồn đều trở thành một trí nhớ mờ nhạt, mơ hồ.
Bây giờ, nàng đối với Kỷ Vân Hân, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Giản Yên ý thức được việc này là khi nhìn Kỷ Hàm, trịnh trọng gật đầu, lập lại:
"Kỷ Hàm, ta với chị ngươi ly hôn rồi, chúng ta không còn bất kì quan hệ gì nữa, ngươi sau này cũng không nên gọi ta là chị dâu nữa, nên trực tiếp gọi tên ta đi."
Kỷ Hàm mở to hai con mắt, miệng há hốc:
"Cái... cái gì? Các ngươi ly hôn? Là chị..."
"Là ta tự mình đề nghị." Giản Yên đánh gãy lời nói của nàng, Kỹ Hàm không chút nghĩ ngợi liền trả lời: Không thể! . Xin ủng hộ chúng tôi tại — t rùmtruyện.
O RG —
Giản Yên nghe vậy liền cười cười, đến cùng thì lúc trước nàng đã yêu Kỷ Vân Hân nhiều đến mức độ nào, để bây giờ một người ngoài không biết cảm tình của các nàng, đều cảm thấy nàng không thể đưa ra lời đề nghị ly hôn đây?
Chỉ tiếc là thứ không thể đấy đều là sự thật, ly hôn, nàng là người đề nghị ly hôn.
Kỷ Hàm liếc mắt về phía Giản Yên, đôi mắt tròn vo chuyển động, nàng thật sự không tin Giản Yên sẽ chủ động đề nghị ly hôn, bởi vì chỉ cần Giản Yên đứng cùng một chỗ với Kỷ Vân Hân, liền có thể thấy được Giản Yên yêu chị nàng bao nhiêu, ánh mắt không bao giờ nói dối.
Nàng còn nhớ rõ tết năm trước, ăn xong cơm tất niên, nàng đưa Giản Yên cùng chị nàng trở về biệt thự, uống quá nhiều khiến dạ dày chị nàng không ổn, say xe, còn chưa về tới biệt thự liền chạy xuống xe ói ra, Giản Yên sốt ruột đứng ở đằng sau vỗ vỗ lưng chị nàng, lại cố gắng dìu chị nàng tới gần bệ nước, lúc đó chuẩn bị ngồi vào xe thì có chiếc xe ngang ngược chạy tới, suýt chút nữa thì tông phải chị nàng.
Nàng từ trong xe thấy rõ, Giản Yên ngay lúc đấy lập tức ôm tỷ nàng vào trong ngực, ngày đó nàng sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, xuống xe chạy tới bên hai người các nàng thì thấy tay Giản Yên run lên từng đợt, yêu đến như vậy, sẽ chủ động đề nghị ly hôn sao?
Không thể!
Kỷ Hàm đứng yên vài giây nhìn về phía Giản Yên, ánh mắt lóe lên, nghiêm túc nói:
"Chị dâu, ngươi nói thật đi, có phải vì Lê Vi Khanh về nước hay không?"
Giản Yên nghe được cái tên này môi có chút giật giật, còn chưa nói, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người gọi:
"Kỷ tổng giám đốc, phòng họp đều sắp xếp xong rồi a."
"Đợi một chút, ta có..."
Đi thôi. Giản Yên chủ động nói:
"Nếu không đi qua, Tô tỷ cùng các nàng đều chờ đến cuống cuồng cả lên."
Kỷ Hàm ở sau lưng nàng:
"Nhưng ngươi vẫn chưa có trả lời ta."
Giản Yên cười cười, không có lên tiếng, Kỷ Hàm nghiêng mặt nhìn nàng, đột nhiên trong lòng liền khó chịu, nàng thực sự không biết nên nói gì với chị của nàng, trong nhà có vợ tốt đến như vậy, đều một mực không thích, cái con hồ ly Lê Vi Khanh kia có gì tốt, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì, chị nàng lại nhất định xem người này là bảo bối, thật sự là!
Tức giận a!
Quá mức tức giận, Kỷ Hàm ngồi trong phòng họp cũng không nghe được nội dung gì cả, tất cả đều rơi vào sương mù, Lâm Mộc muốn nàng xác định thì nàng lại phất tay:
"Các ngươi quyết định là tốt rồi."
Lâm Mộc cao hứng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!