"Giản Yên."
Giản Yên nghe được âm thanh này thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt liền kinh ngạc nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang ngồi ở trên ghế lái, cửa sổ của ghế phụ mở ra một chút, nàng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp kia của Kỷ Vân Hân, nhiều chiếc xe đã chạy ngang qua người, Giản Yên mới hoàn hồn nói: "Kỷ tổng?"
Kỷ Vân Hân đem cửa sổ xe của ghế phụ hạ xuống hoàn toàn, quay đầu nhìn Giản Yên nói: "Trời lạnh, lên xe đi."
Giản Yên nghe được nàng nói vậy cơ thể liền chuẩn bị nghe theo, bước chân hướng về phía trước đi được nửa bước nàng mới cảm thấy không đúng, liền rút chân về đứng yên một chỗ, cúi người xuống cười nói: "Không cần đâu Kỷ tổng, cảm ơn lòng tốt của ngài."
Kỷ Vân Hân thấy nàng có thái độ từ chối liền trầm mặc vài giây, nói rằng: "Gia gia nói ta nên quan tâm ngươi một chút, đây là chuyện nên làm."
Nên cái búa, trước đây gia gia nói ngươi nên về nhà nhiều một chút tại sao ngươi không về?
Bây giờ thì lại nghe lời như vậy.
Giản Yên kéo kéo khóe miệng lên: "Cảm ơn Kỷ tổng, thật sự không cần, hơn nữa ngài còn có công việc rất bận rộn, hai ta cũng không tiện đường."
Kỷ Vân Hân liếc mắt: "Không phải ngươi muốn đi đoàn phim hay sao? Ta vừa vặn cũng muốn đi tìm Cố đạo diễn."
Nàng cũng muốn đi đoàn phim?
Sao bây giờ nàng lại nhàn rỗi như vậy? Giản Yên nhớ tới trước kia Kỷ Vân Hân không phải là ở nước ngoài chính là ở trên máy bay, vốn dĩ thời gian ở trong nước một tháng đều không vượt quá năm ngày, làm sao bây giờ liền thường xuyên đi đâu cũng đều có thể gặp được, là do lần này nàng phục xuất không đúng thời điểm, trùng hợp đụng phải ''kỳ nghỉ phép" của Kỷ Vân Hân hay sao?
Trong lòng nói thầm như vậy, nhưng sắc mặt của Giản Yên cũng không có thay đổi gì, nàng suy nghĩ vài giây sau đó gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền Kỷ tổng rồi."
Nàng kéo cửa xe của ghế phụ ra, cũng không phải là vì bị Kỷ Vân Hân thuyết phục, chẳng qua là cảm thấy tình huống này không cần thiết phải tranh chấp, hơn nữa Kỷ Vân Hân cũng đang đi tới đoàn phim, bây giờ từ chối thì một chút nữa ở trong đoàn phim chạm mặt sẽ lúng túng, người ta dù sao cũng đã nói đến mức này, trốn không được liền thuận theo tự nhiên đi.
Sau khi Giản Yên lên xe, Kỷ Vân Hân không nói lời nào, giống như thật sự chỉ là tiện đường chở nàng đi một đoạn. Nàng không lên tiếng, Giản Yên liền ung dung mừng rỡ, chưa đến mười phút sau Tô Tử Kỳ gọi điện thoại đến, Giản Yên bắt máy: "Tô tỷ."
Thanh âm trong trẻo, thái độ thân mật, ánh mắt Kỷ Vân Hân nhìn đến khuôn mặt của nàng, khóe mắt Giản Yên giương lên, trên mặt tràn đầy ý cười rõ rệt, đôi môi được tô son đỏ rực khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, nàng cười nói: "Ừm, ta đã ra khỏi công ty rồi, đang trực tiếp đi sang đoàn phim."
Tô Tử Kỳ nói: "Về chuyện tập thể hình bên kia ta giúp ngươi tạm thời ngưng một khoản thời gian, sang năm rồi hẳn nói."
Giản Yên ngoan ngoãn đáp lại: "Được, ngươi thương lượng thời gian cùng Diêu tỷ rồi sao?"
"Đã nói rồi, cơ bản đều là vào buổi tối, đêm nay ngươi có thể sang đây, bảy giờ rưỡi liền bắt đầu." Tô Tử Kỳ nói: "Dù sao ban ngày ngươi còn phải đi đóng phim."
Giản Yên vừa mới tới đoàn phim, cũng không thể luôn luôn xin nghỉ giống như bây giờ, coi như Cố đạo diễn không nói đến nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy rất khó xử, vì lẽ đó nghe được sắp xếp thời gian vào buổi tối, nàng đương nhiên sẽ đồng ý, Tô Tử Kỳ nói tiếp: "Chính là cực khổ cho ngươi."
Giản Yên nói: "Không sao, buổi tối liền rất tốt, ngươi nói với Diêu tỷ một chút, buổi tối ta sẽ đi qua."
Tô Tử Kỳ kêu lên một tiếng đáp lại.
Giản Yên cắn cắn môi, nghĩ đến những câu nói kia của Vu Duyệt, nàng trầm mắt nói: "Tô tỷ a."
Tô Tử Kỳ: "Hả?"
Giản Yên cười: "Cảm ơn ngươi."
"Được rồi, buồn nôn quá." Nghe được Giản Yên nói như vậy Tô Tử Kỳ rất cao hứng, kỳ thực ngày hôm nay tham gia tiến hành sàng lọc nàng cũng không có ôm hi vọng gì lớn, bởi vì còn có học trò của Chu Diêu, thế nhưng có cơ hội này nàng nhất định sẽ không chịu buông tha, cũng may là —— "Yên Yên, không cần phải cám ơn ta, ngươi rất ưu tú."
Cổ họng Giản Yên đột nhiên bị nghẹn lại, không phải là nàng ưu tú, mà cơ hội này, là Vu Duyệt đưa cho nàng, thậm chí sợ Tô Tử Kỳ nghi ngờ, còn bày ra một cái bẫy như vậy, nàng im lặng vài giây nói: "Được rồi, lại khen ta nữa, ta đều muốn ngượng ngùng đây, cứ như vậy đi, ta cúp máy trước."
"Có chuyện gì liền gọi cho ta."
Nghe được Tô Tử Kỳ nói xong câu đó Giản Yên mới tắt điện thoại, nàng chớp mắt mấy cái, vẻ mặt có chút không tự nhiên, ánh mắt Kỷ Vân Hân vẫn luôn nhìn về phía trước, bất thình lình mở miệng nói: "Có hoạt động gì sao?"
Nàng không quá quen thuộc việc Kỷ Vân Hân sẽ chủ động mở miệng bắt chuyện, Giản Yên liền quay đầu nhìn nàng, ngẫm một chút rồi mới đáp lại: "Ừm, dạ hội của Kinh Nghi."
Kỷ Vân Hân gật đầu, vừa chuẩn bị tiếp tục bắt chuyện liền nghe thấy Giản Yên nói: "Kỷ tổng, ngài dừng lại phía trước đầu con hẻm kia đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!