Chương 37: (Vô Đề)

Kỷ Vân Hân bị Giản Yên dùng một câu chặn lại sau đó liền không có nói ra lời nào nữa, cũng không phải bởi vì tức giận, mà là bởi vì khi nàng đang lái xe thì nàng sẽ không nói chuyện, với lại đây còn là xe của Giản Yên, nàng là lần đầu tiên dùng tới, không khỏi có chút câu nệ.

Vốn dĩ tầm mắt của Giản Yên vẫn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem đèn đường lướt qua trong đáy mắt. Ăn chơi trác táng, đèn nê ông đỏ hồng lấp loé, mặc kệ là vào mùa nào đi chăng nữa, cái thành phố này lúc nào cũng sẽ náo nhiệt.

Người đi đường đều tụm ba tụm năm ở trên đường, có đôi tình nhân tựa sát nhau, có người dìu dắt người lớn tuổi, còn có người đang ôm một đứa trẻ trên tay, các nàng bước đi vội vã trên đường nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười, Giản Yên nhìn nhìn chăm chú cũng không cảm thấy chính mình đang lộ ra điệu cười yếu ớt.

Trong xe có mở lò sưởi, nàng đem khăn choàng cổ kéo xuống một chút, lộ ra ngũ quan xinh xắn, ánh mắt Kỷ Vân Hân ngắm đến vẻ mặt của nàng, tay đặt ở trên tay lái đột nhiên nắm chặt, cuối cùng không nói ra lời nào tiếp tục lái xe.

Vào giờ này trên đường đã không còn nhiều xe cộ, nhưng con đường này thì đèn xanh đèn đỏ đặc biệt nhiều, vì lẽ đó xe thỉnh thoảng sẽ dừng lại, Kỷ Vân Hân một cái tay đặt ở trên tay lái, một cái tay đặt ở trên cần số, trong lúc chờ đèn đỏ đã có mấy lần nàng muốn mở miệng bắt chuyện, cuối cùng nghe được Giản Yên hỏi:

"Năm nay Kỷ tổng có bận lắm không?"

Kỷ Vân Hân hơi run, trầm mắt nói: Cũng được.

Kỳ thực năm nay cũng rất bận rộn, nhưng không bận rộn giống như hai năm trước, dù sao thì khi đó cũng mới vừa nhận chức, muốn làm ra chút thành tích, vì lẽ đó thời gian nghỉ ngơi cũng tự nhiên liền ít đi, nàng nói xong thì mím mím môi, chủ động nói:

"Ở trong đoàn phim, đã làm quen được chưa?"

Giống như không ngờ nàng sẽ chủ động hỏi tới, Giản Yên ngẫm vài giây mới trả lời:

"Rất tốt, so với lúc ở trong nhà có chút thoải mái hơn."

Nàng nói xong lời này khiến Kỷ Vân Hân nghĩ đến thời điểm nàng nhìn thấy những thực phẩm cấp đông được đặt bên trong tủ lạnh kia, vẻ mặt của nàng càng thêm áy náy, còn chưa mở miệng ra Giản Yên liền nói: Đèn xanh rồi kìa.

Kỷ Vân Hân ừ một tiếng gạt cần số, đạp lên trên chân ga, chiếc xe màu đỏ nhanh chóng chạy trên đường.

Đi được nửa đường cũng không ai nói chuyện, từng người đều đang có suy nghĩ của mình, Giản Yên chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đến như vậy, dài đến nổi nàng có chút mệt rã rời, vừa ăn no, trong xe lại ấm áp, thân xe nhẹ nhàng chuyển động, cứ giống như cái nôi, đung đưa qua lại đến khi mắt của nàng bắt đầu híp híp nhắm lại.

Sắp đến khách sạn, Kỷ Vân Hân nghiêng đầu liền nhìn thấy Giản Yên đang ngủ.

Đầu nàng tựa vào lưng ghế, hơi cúi xuống, khăn choàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt, con mắt đóng chặt, lông mi vừa dài vừa đậm mà lại uyển chuyển, da dẻ trắng nõn, nốt ruồi ở khóe mắt cũng cất giấu vẻ đẹp thanh tú, Kỷ Vân Hân nhìn mấy lần rồi dời tầm mắt tiếp tục lái xe.

Tốc độ xe so với vừa rồi chậm đi rất nhiều, nhiệt độ của máy sưởi cũng cao hơn một chút, thổi đến cổ tay nàng, đều ấm áp dễ chịu.

Giấc ngủ này của Giản Yên cảm giác ngủ rất tốt, đến trước cửa khách sạn cũng đều không có tỉnh lại, Kỷ Vân Hân nhìn xem thời gian trên mặt đồng hồ, nàng gọi: Giản Yên.

Người liền giống như không có tỉnh dậy, Kỷ Vân Hân nâng cao âm lượng: Giản Yên.

Giản Yên giật giật mí mắt, bờ môi tràn ra một âm thanh rất nhỏ: Hủm?

Rất nhẹ rất mềm rất nhu, cùng với giọng điệu bình thường khi nói chuyện của nàng hoàn toàn khác nhau, có chút mơ hồ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Kỷ Vân Hân chuẩn bị gọi nàng lần thứ ba liền nghe được chuông điện thoại của nàng vang lên, Giản Yên híp mắt lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thanh âm trầm đi nói: Ừm.

Không biết đầu dây điện thoại kia nói cái gì, Giản Yên chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, mắt nàng nhìn xung quanh, vò đầu, đến rồi a.

Kỷ Vân Hân không lên tiếng, ở một bên giữ yên lặng, Giản Yên nhìn nàng áy náy cười cười cuối cùng nói với đầu dây kia:

"La biên kịch? Phòng gì? Ừ, ta không có ở trong phòng, ta... Ta ở dưới lầu mua một ít đồ."

La Tinh nâng điện thoại lên nói:

"Ở dưới lầu a, cũng không có chuyện gì, ta vừa gội đầu xong mới nhớ đến ta quên mang theo máy sấy, muốn tìm ngươi mượn dùng một chút."

"Máy sấy a, ta có mang theo."

Giản Yên nói xong cả người cũng tỉnh táo trở lại, nàng tiếp tục nói:

"Chỉ là phải đợi một chút nữa ta mới có thể trở về phòng được, nếu không trước tiên ngươi đi mượn của người khác thử xem?"

Từ chối rất rõ ràng, La Tinh có chút hối hận tại sao chính mình lại sớm ngả bài như thế, ít nhất trước kia Giản Yên cũng sẽ không phòng bị nàng như vậy, nàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!