Thường thì vào buổi chiều Kỷ Vân Hân luôn có vài cuộc hẹn gặp mặt với đối tác, nàng luôn luôn rất bận rộn, đến bên này cũng chỉ là để gϊếŧ thời gian một chút, không có ý định lưu lại đây quá lâu, đồng hồ vừa nhích qua ba giờ rưỡi, Phó Cường liền ở cạnh người nàng nhỏ giọng nhắc nhở:
"Kỷ tổng, gần đến thời gian rồi, chúng ta nên đi thôi."
Lư Khai Bình rất chú ý tới sắc mặt Kỷ Vân Hân nói:
"Kỷ tổng có việc gì sao?"
Kỷ Vân Hân nhìn hắn đứng lên nói:
"Một chút nữa ta còn có việc."
Lư Khai Bình thấy thế cũng không có giữ nàng lại, liền trả lời:
"Ta đưa ngài ra ngoài."
Kỷ Vân Hân gật đầu đi theo phía sau hắn bước ra khỏi lều, bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục quay phim, người đứng dưới máy quay đều đã thay đổi.
Phân cảnh này diễn viên quần chúng đặc biệt nhiều, trên đường đều rộn rộn ràng ràng, tiếng rao hàng không ngừng, Kỷ Vân Hân liếc mắt liền nhìn thấy Giản Yên trong trang phục ăn mày, trang phục không có gì đặc biệt, trang điểm cũng không có gì nổi bật, thậm chí cũng không hề có bất cứ phụ kiện gì, thế nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy được Giản Yên.
Giản Yên đóng vai Tiểu Bát trà trộn vào trong đám đông, nàng vừa mới đến Côn Luân Sơn, nơi này lạnh hơn rất nhiều so với kinh thành, nàng không nhịn được mà duỗi hai tay ra ôm lấy chính mình, thân thể ở dưới ống kính hơi run, xung quanh là các tiểu thương mua mua bán bán.
Mùi vị bánh bao thơm ngọt, còn có khói trắng lượn lờ bay ra từ trong quán, nàng run cầm cập dựa vào trong một góc tường, nhìn chằm chằm những thứ đồ ăn kia, không nhịn được nuốt nước bọt một cái, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng cùng hi vọng.
Ánh mắt ấy, Kỷ Vân Hân đã từng gặp qua.
Nàng hồi tưởng lại buổi tối đêm tân hôn kia, đêm đó Giản Yên cũng dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn nàng, giống như đang cầu xin nàng đừng rời đi, đừng để cho nàng ấy phải ở lại đây một thân một mình, Kỷ Vân Hân còn nhớ, lúc đó hai tay Giản Yên nắm lấy làn váy của lễ phục, cẩn thận từng li từng tí gọi: Vân Hân.
Ngày đó nàng nghe được cái thanh âm kia gọi tên nàng đã có chút dao động, nhưng rất ngắn ngủi, cuối cùng nàng vẫn rời khỏi hôn phòng, bây giờ lại thấy được ánh mắt như vậy, Kỷ Vân Hân không nhịn được dừng bước.
Nàng không nhúc nhích, những người khác lấy nàng làm trung tâm cũng tự nhiên dừng lại theo, ở ngoài trường quay rất yên tĩnh, chỉ có cách đó không xa tiếng rao hàng vang lên trên đường đặc biệt rõ ràng.
Tiểu Bát rất đói, rất lạnh, nàng quần rách áo manh, bụng chưa có cái gì bỏ vào, tuy rằng nàng mang bụng đói một đường đi đến nơi đây thế nhưng nàng không nghĩ tới chính mình sẽ đi ăn cắp, nhưng mà vừa nghĩ tới Tiểu Vũ còn đang nằm thoi thóp ở bên dưới, nàng vẫn là buộc phải đi thực hiện hành vi xấu xa kia.
Tên của các nàng đều là tự các nàng đặt, gọi nàng là Tiểu Bát bởi vì khi còn nhỏ có một lão ăn mày cùng đi ăn mày với nàng nói rằng nàng được sinh vào mùng tám, còn Tiểu Vũ là bởi vì yêu thích trời đổ mưa, các nàng làm ăn mày ghét nhất chính là mùa mưa gió tuyết rơi, thế nhưng Tiểu Vũ lại một mực yêu thích, cũng không biết tại sao, mặc kệ là tại sao, hiện tại Tiểu Bát cũng không quá quan tâm đến, nàng chỉ muốn làm sao để có thể tìm được một chút tiền mang Tiểu Vũ đi xem bệnh.
Trên đường có một người đang đi thẳng về phía trước bước lại gần, là một nữ nhân, bên hông nàng có buộc một túi tiền màu xanh đậm, ánh mắt Tiểu Bát nhìn từ túi tiền của nàng sau đó nhìn bốn phía xung quanh, không có ai, nàng nắm chặt tay, cắn môi, ánh mắt vừa rồi còn đang khát vọng bây giờ lại trở nên do dự, giống như đang giãy dụa, cuối cùng nàng cắn răng một cái đứng lên.
Gió lạnh hiu quạnh, thổi đến mức thân hình nàng bất ổn, vốn dĩ trời đã rất lạnh, Cố đạo diễn còn đem hai cây quạt thổi vào bên người nàng, lạnh đến Tiểu Bát run rẩy, hàm răng nàng run lên nhìn chằm chằm về hướng Thanh Hàn rồi bước đến, vẫn chưa tới gần đã nghe đến một trận mùi thơm.
Rất nhẹ, rất nhạt, rất thơm, ánh mắt Tiểu Bát liếc nhìn Thanh Hàn, thấy trên mặt nàng mang theo điệu cười khẽ, vẻ mặt ấm áp cùng ôn hòa, khí chất rất tốt, rất mềm mại, xem ra không giống như người khi mình chạy trốn thì có thể bắt lại được.
Thanh Hàn càng ngày càng bước đến gần, lướt qua bên người Tiểu Bát thì tay Tiểu Bát lập tức kéo lấy túi tiền của nàng, vỗn dĩ là lần đầu tiên làm ăn trộm nên nàng không hề có chút kinh nghiệm nào, không ngờ không kéo lấy được túi tiền mà lại kéo lấy đai lưng của Thanh Hàn, một cơn gió thổi quá, bầu không khí lúng túng, tay Tiểu Bát vẫn còn đặt ở trên đai lưng, cái người nhìn giống như ôn nhu vô hại Thanh Hàn chỉ bằng một tay vừa vặn lưu loát nắm lấy cổ tay nàng.
Đau, cơn đau lít nha lít nhít từ cánh tay bò lên trên người, giọng nói của Tiểu Bát nho nhỏ vang lên: Tiểu, tiểu thư.
"Còn nhỏ tuổi, như thế nào lại làm chút chuyện trộm chó bắt gà?" Rõ ràng nhìn Thanh Hàn cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, nhưng lời nói răn dạy phát ra từ miệng rất trưởng thành, cánh tay Tiểu Bát bị đối phương tóm lấy nóng giống như lửa đổt, nàng muốn kéo tay của Thanh Hàn ra nhưng không thành công, cuối cùng ngửa đầu quật cường nhìn Thanh Hàn.
Cặp mắt kia có tuyệt vọng, có xấu hổ, có áy náy, Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng vài giây có chút xúc động, nới lỏng tay nàng ra.
Tiểu Bát không có chạy đi, nàng đứng tại chỗ nhìn Thanh Hàn, khóe mắt ửng đỏ, trong mắt tràn đầy bọt nước, sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàm răng cắn vào bờ môi, miệng thả lỏng ra, bờ môi trắng không còn giọt máu, thời khắc này nàng chính là một tiểu ăn mày vô cùng đáng thương, hết thảy tất cả những nhãn mác ở trên người nàng mơ hồ đều tản đi toàn bộ, đem nàng đáng thương đến bất lực, dáng vẻ mờ mịt thất thố diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, các tiểu thương khác vẫn đang rao bán, rộn rộn ràng ràng, thời gian giống như đang ngưng đọng lại ở trên hai người bọn họ, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thanh Hàn cùng Tiểu Bát, bao gồm cả Kỷ Vân Hân.
OK! Cắt! Cố đạo dùng loa rống lên một tiếng, các diễn viên vai quần chúng tản ra, chuyên gia trang điểm tiến lên dậm lại lớp trang điểm cho Giản Yên cùng Cố Khả Hinh, Kỷ Vân Hân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Phó Cường đứng phía sau nàng nhỏ giọng nói: Kỷ tổng?
Kỷ Vân Hân nghiêng đầu, Phó Cường nói:
"Kỷ tổng, sắp đến thời gian rồi."
Lần đầu tiên, Kỷ Vân Hân sản sinh ra ý nghĩ không muốn rời đi, ánh mắt nàng liếc nhìn Giản Yên, nhìn thấy nàng nhận lấy áo khoác vũ nhung cùng một ly nước ấm từ một người nghệ sĩ khác đưa cho nàng, nàng cười híp mắt mở cái ly ra nhấp vào một hớp, còn đang phụ họa nói chuyện cùng với người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!