"Ngươi, cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy!" Kỷ Tùng Lâm trách cứ Kỷ Vân Hân sau đó quay đầu sang nhìn Giản Yên nói: "Yên Yên a, ngươi đừng để ý, Vân Hân miệng lưỡi nàng vụng về, không quản được lời nói."
Giản Yên cười cười, Kỷ Vân Hân còn đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng, giống như nhất định phải nghe được kết quả từ chính miệng nàng nói ra.
Người này lại làm sao đây? Khi đấy tại sao mình phải nói như vậy, chẳng lẽ nàng không biết rõ nguyên nhân sao? Mình là cố ý nói cho Kỷ Hàm nghe, làm sao hiện tại lại ở đây đùa cợt mình?
Cố ý sao?
Trước kia làm sao lại không phát hiện ra nàng còn có cái tính này?
Giản Yên đột nhiên có chút hoài niệm về một Kỷ Vân Hân ít khi nào nói chuyện, chỉ ít một Kỷ Vân Hân như vậy sẽ không để cho bầu không khí rơi vào lúng túng giống như bây giờ, nàng bị nhìn chăm chú khiến cho cả người đều không dễ chịu, cắn răng nói: "Không ngại."
Kỷ Vân Hân gật đầu: "Vậy đi thôi, xe ta đều chuyển bị xong."
Vệ sĩ bảo vệ cho Kỷ Tùng Lâm đi ở phía trước, Giản Yên theo ở phía sau, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, nàng lườm một cái, Kỷ Vân Hân vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy, nàng sững sờ vài giây, cau mày, cuối cùng vẫn là cúi đầu đi bên cạnh Giản Yên.
Trước cửa khu vực phòng bệnh tư nhân có ngừng hai chiếc xe, Kỷ Tùng Lâm cùng vệ sĩ chen chúc lên trên một chiếc xe ở phía trước, Giản Yên đi theo sau lưng, Kỷ Tùng Lâm quay đầu lại nói: "Yên Yên a, ngươi ngồi xe của Vân Hân đi."
Giản Yên nhìn chỗ ngồi trong xe của hắn, tất cả đều đã được vệ sĩ ngồi vào, cũng không thể làm gì khác, gật đầu nói: "Được."
Kỷ Vân Hân mở cửa xe ra, Giản Yên ngồi vào bên trong ghế phụ, trong xe tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt, là hương thơm mà Giản Yên quen thuộc nhất. Trước đây nàng có một khoảng thời gian nhàn rỗi đến tẻ nhạt, còn muốn tự mình đi điều chế nước hoa, nhưng làm sao cũng không tạo ra được loại hương thơm mát lạnh này, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài từ bỏ, bây giờ ngửi thấy được hương thơm quen thuộc này, trong đầu nàng lại nghĩ tới một đoạn ký ức kia.
Không tốt đẹp cho lắm.
Giản Yên thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối ở hai bên đường đều đã trơ trụi hết, chỉ còn dư lại vài chiếc lá khô bị gió thổi bay lơ lửng ở trên không trung, gió lạnh thổi mạnh, người đi đường ai ai cũng vội vã, xe cộ rất nhiều, mỗi khi đến đèn xanh đèn đỏ liền bắt đầu kẹt xe. Nàng chăm chú nhìn ra bên ngoài, có tin nhắn gửi đến, nàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn thử, là La Tinh gửi cho nàng một cái tin nhắn: Ngày hôm nay có hoạt động gì không?
Nàng đem túi xách đặt ở trên đầu gối, hai tay đánh chữ: Không có, thế nhưng ta phải ra ngoài.
La Tinh rất nhanh đã trả lời lại: Có việc gì sao?
Giản Yên: Ừ, có chút việc riêng.
Nàng trả lời cái tin nhắn này thì hàm răng khẽ cắn môi, hai ngón tay ấn ấn trên màn hình, vẻ mặt rất chăm chú, Kỷ Vân Hân đang chờ đợi đèn xanh đèn đỏ đếm số thì nghiêng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khác gì so với lúc trước, trước đây khi nàng leo lên xe đôi lúc cũng sẽ ngồi chơi điện thoại giống như bây giờ.
Có lúc Giản Yên nhìn thấy cái gì vui vui đều đem điện thoại đưa sang bên này, cười híp mắt nói: "Vân Hân ngươi nhìn thử cái này xem, đặt biệt buồn cười!"
Khi đó nàng đã đáp lại như thế nào?
Khi đó nàng thật giống như không có hứng thú đối với nội dung trên điện thoại của Giản Yên, chỉ là do Giản Yên đến gần nàng, nên nàng ngửi thấy được một hương thơm nức mũi, điều này làm cho nàng không thể không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn xanh sáng lên, phía sau xe có tiếng còi inh ỏi, Kỷ Vân Hân hoàn hồn, nắm tay lái, đạp chân ga, thực hiện động tác một cách liền mạch.
Đến Kỷ gia thì thời gian vẫn còn sớm, cửa lớn mở ra, Kỷ Tùng Lâm đã xuống xe trước, Giản Yên đẩy cửa của ghế phụ ra, nghe được Đỗ Nhạn hô: "Yên Yên."
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Nhạn mặc một chiếc tạp dề màu nâu đi ra nghênh đón, nàng há há miệng hô lên: "A di."
Vẻ mặt của Đỗ Nhạn rõ ràng là đã ngẩn người ra, ba năm được gọi là mẹ, nay đột nhiên lại nghe được một tiếng a di, ai cũng sẽ có chút mơ hồ, Kỷ Thủy Tuyền đẩy nàng một cái, Đỗ Nhạn cười nói: "Đến đây đến đây, đi vào thôi, ngày hôm nay để cho Liễu di của các nàng nghỉ ngơi một chút, ta tự mình đi xuống bếp, làm cho các ngươi một bữa cơm."
Kỷ Thủy Tuyền nói thầm: "Nhưng mà có thể ăn được hay không thì không biết trước được."
Ánh mắt sắt bén của Đỗ Nhạn nhìn qua hắn, Kỷ Thủy Tuyền khẩu khí liền ngưng lại, Giản Yên nhìn thấy bọn họ đang đứng cùng nhau thì hô lên: "Thúc thúc."
Kỷ Thủy Tuyền kêu lên một tiếng: "Bên ngoài lạnh, vào trong ngồi đi."
Phòng khách mở lò sưởi, Giản Yên sau khi tiến vào thì cởϊ áσ khoác xuống, bên trong lớp áo khoác là một chiếc áo đơn màu phấn nhạt cùng quần jean dài, không giống như váy phối giày cao gót của trước đây, trang phục ngày hôm nay của nàng rất đơn giản, lại giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy sự phấn chấn cùng sức sống, đặc biệt là nàng không có trang điểm, da thịt càng trắng trẻo, trong veo hơn, Đỗ Nhạn đứng bên cạnh người nàng nói rằng: "Ngồi trước đi, ta vào nhà bếp làm thêm hai món nữa."
Giản Yên đi theo sau lưng nàng: "Để ta giúp ngài."
Trước đây nếu Liễu di có việc phải đi về nhà, Đỗ Nhạn đi du lịch ở bên ngoài, thì đều là nàng trở về đây làm cơm giúp Kỷ Tùng Lâm, Đỗ Nhạn kéo tay nàng: "Không cần, hầu như đều đã làm xong hết rồi, ngươi cứ ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!