"Người kia không phải là Kỷ tổng sao?"
"Có phải Kỷ tổng không?"
"Ta có xem qua một cuốn tạp chí, không thể sai được người chính là Kỷ tổng, nàng đến cùng với Lê Vi Khanh, xem ra hai người thật sự có mối quan hệ gì đó, vậy coi như Lê Vi Khanh là người được nhét vào đoàn phim bằng quan hệ rồi."
"Nhét người bằng quan hệ thì có gì ngạc nhiên, ai bảo nàng có bối cảnh hùng hậu làm chi."
...
Tiếng nói xì xào thảo luận đều vang đến bên người Giản Yên, nàng đứng tại chỗ hơi rủ mắt xuống. Trong lòng Tô Tử Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, xoay người vỗ vỗ vai Giản Yên, muốn an ủi gì đó nhưng không nói ra được thứ gì.
Nàng cũng được coi là một quản lý mới phục xuất, những quan hệ trước đây đều bị mờ nhạt đi, hơn nữa sau sự việc của Vu Duyệt, rất nhiều người đều bất hòa với nàng.
Nếu không như vậy thì cũng không tới mức liều mạng đi khắp nơi để tìm kiếm tài nguyên, nàng không xứng với cái danh là người quản lý, liên lụy đến nghệ sĩ, khiến cho nghệ sĩ chịu oan ức.
Nhìn Giản Yên như vậy nhưng thái độ rất khác thường, vừa rồi còn uất ức, hiện tại lại rất thản nhiên, nàng nhìn Tô Tử Kỳ cười cười nói:
"Tô tỷ cứ đi làm việc đi, ta ở đây đợi ngươi."
Tô Tử Kỳ thấy nàng hiểu chuyện như vậy thì trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng không biểu hiện ra, cũng không thể làm điều gì khác hơn được:
"Ta đi hỏi đạo diễn một chút, có còn một nhân vật nào khác hay không."
Giản Yên hạ tông giọng xuống: Phiền phức Tô tỷ.
Tô Tử Kỳ cười khổ:
"Khách khí làm cái gì."
Nàng giẫm giày cao gót đi ra tới cửa, đứng trước mặt Kỷ Vân Hân, cúi đầu cung kính nói: Kỷ tổng.
Ánh mắt của Kỷ Vân Hân từ trêи mặt Tô Tử Kỳ chuyển sang trêи mặt Giản Yên, vẻ mặt của Giản Yên vẫn như bình thường, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió, ánh mắt nhìn nàng vẫn thanh thanh lãnh lãnh như vậy, xem nàng là một người xa lạ không quen biết, Kỷ Vân Hân đối mặt với cặp mắt kia thì trầm mặt vài giây, Lê Vi Khanh đứng bên cạnh nói:
"Ta đi thay quần áo trước, lát nữa gặp."
Kỷ Vân Hân hoàn hồn: Lát nữa gặp.
Lê Vi Khanh cùng Tô Tử Kỳ thoáng nhìn nhau, Kỷ Vân Hân lên tiếng: Tô tiểu thư...
Tô Tử Kỳ ngẩng đầu, không hiểu nói:
"Kỷ tổng muốn nói gì sao?"
Làm sao Giản Yên lại đi tới nơi này? Nàng cũng tới nơi này thử vai sao? Lúc trước ở công ty nàng nhìn thấy Giản Yên, ngày đó cũng không có cảm giác gì đặc biệt, hiện tại lại nhìn thấy Giản Yên ở đây, Kỷ Vân Hân mới cảm giác được, Giản Yên thật sự muốn phục xuất trở lại.
Chuyện này cũng không phải là không tốt, nàng vốn dĩ nên có một cuộc sống riêng của chính mình, không nên giới hạn trong cái biệt thư kia, nhưng Kỷ Vân Hân nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Giản Yên, đối mặt với khuôn mặt vắng lặng của nàng, trong lòng liền có một cảm giác không tên.
Giản Yên trước kia, hình như đã không còn tồn tại nữa.
Rõ ràng đây là kết quả mà nàng vẫn luôn mong muốn, hiện tại đã trở thành sự thật, nàng lại khó chịu. Kỷ Vân Hân đối với sự chuyển biến cảm giác của chính mình có chút không rõ, nàng nhíu nhíu mày, tiếng nói hơi trầm:
"Quên đi, không có chuyện gì."
Tô Tử Kỳ cung kính gật đầu với nàng rồi cất bước rời đi, Kỷ Vân Hân trước khi rời đi thì liếc mắt nhìn Giản Yên, nhìn thấy nàng đang cùng người ngồi bên cạnh nói chuyện với nhau, mép môi hơi cong, khóe mắt nhiễm phải nét kiều diễm, biến thành phong tình vạn chủng vạn người mê, nàng chắp hai tay ở sau lưng, cúi đầu ra ngoài.
"Cảm ơn ngươi, Giản tiểu thư."
Cùng Giản Yên nói chuyện chính là một tiểu cô nương mới qua tuổi hai mươi, lúc Giản Yên tiến vào phòng nghỉ ngơi nàng đã muốn qua bắt chuyện, nhìn thấy dáng vẻ người lạ không nên tới gần của Giản Yên, nàng sợ không dám đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!