Chương 28: Chuyện này hơi khó nói

Diệp Trạch Đào không hề có cơ hội ra tay, kéo Lưu Mộng Y rời khỏi quán.

- Phải tìm chỗ khác ăn thôi!

Diệp Trạch Đào thấy áy náy nói với Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y có chút tò mò nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Không ngờ anh cũng hư hỏng nhỉ, gây chuyện, đánh nhau với mấy tên say rượu!

Khi nói những lời này, mặt Lưu Mộng Y cười cười, Không những không cảm thấy phản cảm với những hành động của Diệp Trạch Đào, mà ngược lại càng tỏ vẻ thích thú.

- Anh đường đường là một nhân viên công vụ, không thể làm ba cái trò đánh nhau này được!

Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.

Đánh Diệp Trạch Đào một cái, Lưu Mộng Y cười nói:

- Muốn ăn đòn.

Cử chỉ ấy có vẻ rất thân mật.

Diệp Trạch Đào nghĩ tới chuyện mình đã giục Ôn Phương đưa Thịnh Quốc Phi đến bệnh viện trong lúc hoảng loạn mà không gọi cảnh sát liền nở một nụ cười.

- Hai người từng có gút mắc với nhau phải không?

Lưu Mộng Y tò mò hỏi Diệp Trạch Đào, cô ta đã cảm nhận được: Hôm nay gã thanh niên bị Diệp Trạch Đào đánh cho một trận là vì mình mà bị đánh.

Nghĩ đến lúc trước Diệp Trạch Đào đầy nhiệt huyết lao tới cứu mình, cô không hề cảm thấy phản cảm đối với hành vi này của Diệp Trạch Đào mà ngược lại có cảm giác gì đó ngọt ngào.

Lưu Mộng Y tỏ ra rất thông minh, đã nhận ra thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, mượn mấy gã thanh niên hung hãn kia để xử lý tên công tử của Bí thư Thành ủy kia.

Nghe Lưu Mộng Y hỏi dò mình, Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới chuyện lúc nãy. Lại nhìn thấy tình hình của Thịnh Quốc Phi hôm nay thì đoán già đoán non, trong lòng thầm nghĩ, viên đá mình đá văng ra đó chẳng lẽ lại trúng điểm yếu rồi sao.

Nghĩ tới đây, nét mặt Diệp Trạch Đào lộ vẻ kỳ lạ.

- Chắc chắn có uẩn khúc.

Lưu Mộng Y cười nói.

Diệp Trạch Đào nói:

- Chuyện này hơi khó nói, hơi khó nói, ha ha!

- Mau nói cho em biết đi, nói đi mà!

Lưu Mộng Y nũng nịu níu tay Diệp Trạch Đào rất tự nhiên.

Người cứng đờ, Diệp Trạch Đào không ngờ Lưu Mộng Y lại có những cử chỉ như vậy. Toàn thân không nhúc nhích nổi, tay cũng cứng đờ luôn.

Cảm nhận được tình trạng của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y đỏ mặt rồi buông tay ra. Tất cả đều rất tự nhiên nhưng trong lòng thì đã hoảng hốt cả rồi.

- Không nói thì thôi.

Lưu Mộng Y nói lảng sang chuyện khác.

Khi Lưu Mộng Y buông tay ra, toàn thân cứng đờ của Diệp Trạch Đào mới thả lỏng ra được một chút.

Hai người đang tính tìm chỗ nào đó ăn cơm chứ lúc này ở huyện đã loạn lên hết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!