Chương 9: (Vô Đề)

Nguyện ý quên đi quá khứ mới có thể níu giữ được thời gian

Không để hồi ức buồn đau chạm lên dung nhan như hoa của nàng

Phồn hoa như giấc mộng, không nắm giữ được, ai cũng chẳng thể nhìn thấy

Không vui vẻ sao có thể lịch kiếp làm thần tiên

Mặt trăng mệt mỏi náu mình sau những đám mây. Gió đêm lạnh lẽo thổi bay tà áo của Tiêu Phàm khiến cho bóng dáng hắn càng thêm cô độc.

Thời gian dường như lại trở về nhiều năm trước, ngày ấy hắn chỉ là đứa trẻ thảm hại được nàng nhặt về. Mỗi ngày trôi qua hắn đều đứng từ xa nhìn nàng. Trong mắt hắn, nàng chính là tạo vật đẹp đẽ nhất, hoàn mỹ nhất.

Hắn không dám đến gần nàng bởi vì hắn cảm thấy mình quá thấp kém xấu xí. Hắn sợ nàng khinh ghét hắn.

Năm đó hắn mới hơn 10 tuổi, cuộc sống vất vả, ăn đói mặc rét khiến hắn gầy gò ốm yếu, gương mặt lúc nào cũng tái nhợt. Người ở Hàn Băng cung thậm chí còn chẳng thèm giao việc cho hắn làm vì sợ hắn lăn ra bệnh không chừng mình sẽ bị trách tội, dù sao cũng là người vương gia cứu về.

Nhưng Tiêu Phàm không muốn ngồi không một chỗ, căn bản là nếu chỉ loanh quanh ở khu vực của người hầu thì hắn không thể thấy nàng. Dần dần, hắn xin làm những việc lặt vặt trong hoa viên, hắn biết nàng hay lui tới đây. Có thể ở gần nàng một chút hắn đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Tế Tuyết lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt mẫu thân nàng mới lộ ra nụ cười ngọt ngào của trẻ con, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ấy tim hắn giống như đã ngừng đập. Hắn đột nhiên khao khát người ấy có thể nhìn mình một lần, hắn hy vọng đôi mắt xám tuyệt đẹp luôn lấp lánh ánh sáng của nàng sẽ có hình ảnh của hắn. Nhưng ngay một cái liếc mắt nàng cũng chưa từng ban phát cho hắn.

Ngày ấy hắn chẳng hề băn khoăn vì sao mình đối với một nam hài khác lại si tâm như vậy, hắn chỉ biết hắn rất muốn một ngày nào đó có thể cùng sánh vai với người ấy, cùng nói chuyện, đi dạo, người ấy sẽ vì hắn mà mỉm cười.

Những năm tháng sau khi hắn rời khỏi phương bắc không hề dễ dàng, phải chịu huấn luyện gian khổ, bị bỏ đói, bị vứt lại trong rừng hoang, sốt cao, mê sảng… Ngay cả lúc mệt mỏi nhất hắn cũng chưa từng có ý nghĩ mình sẽ chết. Hắn muốn sống, hắn phải sống để trở về gặp người ấy.

Bốn năm sau hắn đã lén sư phụ tới phương bắc một lần, mà lần đấy chính mắt hắn đã nhìn thấy Tế Tuyết và Diệc Hàn ở cạnh nhau. Hai người họ vô cùng thân thiết, một cặp rất đẹp, rất hài hòa giống như tranh vẽ. Lần đầu tiên hắn biết thế nào là ghen tỵ đến quay quắt. Vị trí ấy hắn đã từng mong muốn biết bao, bấy lâu nay hắn khổ sở là vì hy vọng một ngày nào đó có thể đứng ở đấy.

Nhưng hắn quả thật chẳng có gì để so với người kia. Sư huynh của nàng khôi ngô tuấn tú, khắp người đều tản ra khí chất cao quý thanh nhã mà hắn không thể sánh nổi. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, chim chích sao có thể trở thành phượng hoàng.

Sư phụ của Tiêu Phàm phạt hắn ba ngày bị trói ngoài trời nắng, không cho uống nước, cũng không cho phép ai lại gần giúp hắn. Hắn không hề mở miệng cầu xin lấy một lời, kì thật hắn chỉ mong ba ngày đó mình chết luôn đi, như thế không cần nghĩ đến việc bên cạnh nàng đã có người khác.

Nhưng hắn là thiếu niên mười mấy tuổi sinh long hoạt hổ, lại từng trải qua huấn luyện, muốn chết cũng không dễ dàng như thế.

- Ý chí của ngươi đi đâu rồi? –Sư phụ thất vọng nhìn hắn.

- Người ấy không cần con, đã có người khác ở cạnh người ấy rồi. –Hắn khổ sở nói.

Sư phụ hắn lạnh lùng phất tay áo bước đi, chỉ bỏ lại một câu:

- Nếu người ấy đối với ngươi quan trọng như thế thì phải dùng cả tính mạng mà đoạt lấy, chỉ biết ở đây tuyệt vọng, vô dụng!

Năm năm sau, hắn lần nữa xuất hiện ở Hàn Băng cung. Không ai còn nhận ra đứa trẻ ốm yếu ngày nào, họ chỉ thấy một vị công tử tuấn mỹ phi phàm, ngay ánh mắt cũng có thể câu hồn đoạt phách.

Hắn biết mình không văn nhã được như Diệp Lương nên càng chẳng cần tỏ vẻ cho phí công. Hắn thà để nàng cho rằng hắn hư hỏng lăng nhăng cũng không muốn nàng so sánh hắn với sư huynh của nàng.

Lần đầu tiên đến kĩ viện, Tiêu Phàm vô cùng chán ghét. Hắn không thích những nữ nhân trát đầy son phấn, đong đưa lẳng lơ ở đó. Từ sâu trong tâm khảm của hắn, kĩ viện nhắc đến những hồi ức đau đớn mà hắn muốn quên.

Nếu có thể, hắn hy vọng rằng quá khứ của hắn chỉ bắt đầu từ khi hắn gặp nàng.

Hắn chờ đợi 10 năm, nàng cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, nhưng hắn lại tham lam muốn cả tâm của nàng.

Hắn tiếp cận nàng, đeo bám nàng, chọc giận nàng, mục đích cũng vì muốn nàng chú ý đến hắn. Khi nàng dần tin tưởng hắn, dựa dẫm vào hắn, lo lắng cho hắn, hắn liền biết vị trí của hắn trong lòng nàng không hề nhỏ.

Hắn mang tất cả ra đánh cược. Cược rằng nàng sẽ không nỡ rời xa hắn, cược rằng nàng sẽ thỏa hiệp, cho dù bây giờ nàng chưa yêu hắn thì sau này nhất định sẽ yêu.

Nếu nàng từ chối hắn, nếu như trong lòng nàng vị trí của hắn không lớn như hắn tưởng thì hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Người ấy rất kiên quyết, nâng lên được cũng đặt xuống được.

Sáng sớm, Tế Tuyết vừa mở cửa phòng thì đã thấy Tiêu Phàm đứng ngoài hành lang, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cả đêm qua hắn không ngủ.

- Đã quyết định chưa? –Hắn khàn giọng hỏi nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!