Thời gian không ngừng trôi, xoay vòng lại những tháng ngày xưa
Những thay đổi khắc cốt, không phải quá xa vời
Dẫu có thêm một vạn năm, mối thâm tình cũng không phai nhòa
Tình lan rộng như ngọn lửa
Kí ức là sợi dây dài mãi luẩn quẩn nơi chân trời
Những lúc nổi trôi cứ ngỡ tình đậm sâu nhưng duyên lại mong manh
Nàng lại xuất hiện, ta đã nhìn thấy lời thề nguyện
Lời hứa hẹn ở giữa trời và nước
Quay đầu nhìn lại không hề xa xăm
Ánh mắt lưu luyến, kiếp này không đổi (*)
Tại một nơi cách Mộc thành 50 dặm, cột khói trắng xóa cuồn cuộn bốc lên cao, đám lửa cháy hừng hực đem thi thể của Thu Thủy biến dần thành tro bụi.
Tế Tuyết lặng lẽ thu nhặt tro cốt của Thu Thủy, không nhịn được hỏi Nhị Ngưu:
- Cô ấy thật sự muốn làm như vậy ư ? Nếu đem tro cốt của cô ấy rải đi tức là sau này cô ấy không có chỗ nào để về cả.
- Thu Thủy nói lúc sống đã không có nhà, chết rồi còn cần nhà làm gì. Cô ấy muốn tan vào dòng sông, để nước sông rửa trôi mọi oán hận.
Sông Lệ hiền hòa mang theo những cánh hoa mai mỏng manh. Con sông này đúng là rất đẹp, hai bên bờ hoa mai nở trắng xóa. Nghe nói Thu Thủy và Chu Kính Chi đã gặp nhau bên dòng sông này, cũng vào một ngày bầu trời đầy cánh hoa bay.
Ngày ấy có ai ngờ rằng kết cục về sau lại là oán hận đến tột cùng, hẹn ước càng đẹp thì càng dễ tan thành tro bụi.
Tế Tuyết mở nắp bình tro, từ từ đổ xuống dòng sông. Khi nàng thả chiếc bình rỗng không chìm vào trong nước thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Chu Kính Chi từ trên ngựa nhảy xuống, hai bàn tay quấn băng trắng có lẽ vì nắm dây cương quá lâu nên máu túa ra ướt đẫm. Thần sắc hắn vô cùng hoảng hốt, hai mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm giống như đã già đi hai mươi tuổi.
- Nàng đâu?
Mọi người đều hiểu "nàng" mà hắn nhắc đến là ai. Tế Tuyết im lặng, đưa mắt về phía dòng sông. Chu Kính Chi ngay lập tức hiểu ra, hắn đột nhiên lao đến bờ, vốc hai tay bị thương xuống nước, dòng nước cứ thế chảy qua tay hắn.
- Chẳng có gì cả, nàng đi đâu rồi, nàng đi đâu rồi? –Hắn liên tục lẩm bẩm câu hỏi ấy.
Nhìn Chu Kính Chi bây giờ không còn chút dáng vẻ nào của Thánh diện công tử. Hắn giống như một người điên nhìn dòng sông lững lờ trôi rồi nói những câu vô nghĩa. Nếu hắn đối với Thu Thủy vô tình thì vì sao còn trở thành như vậy?
Tiêu Phàm quay người bước đi, một câu cũng không nói. Có những chuyện chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được vài phần. Thu Thủy đã chết, dù giữa hai người họ là yêu hay hận cũng chẳng thay đổi được gì nữa.
Khách điếm về đêm vô cùng tĩnh lặng. Cảnh vật chìm trong sắc vàng nhạt của ánh trăng.
Tế Tuyết tựa người vào lan can, lắng nghe tiếng đàn tranh từ xa vọng đến, da diết mà thê lương.
"Từng thềm đá xanh bên lối cũ
Chỉ một đêm đã trải kiếp ba sinh
Chuyện xưa đã quên ai sẽ nhắc
Mai trắng lác đác rơi
Gió tây thổi như muốn nghe lời thì thầm của ai
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!