Chương 7: (Vô Đề)

Đời người phải uống bao nhiêu rượu mới không biết say

Đời người phải say bao nhiêu lần mới không sợ bóng tối

Nét tiều tụy giấu ở đuôi mắt em chẳng ai có thể nhìn thấu (*)

Thấm thoắt đã đến Tết, vết thương của Tiêu Phàm tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng có thể làm các việc nhẹ nhàng như… bổ củi, treo đèn lồng, gánh nước…

- Tại sao ta phải làm tất cả mọi việc ? –Hắn bất mãn gào lên.

Thu Thủy thản nhiên nói :

- Ngươi nhìn xung quanh xem, ngoài ngươi ra thì còn ai thích hợp hơn để làm mấy việc đó chứ. Ta là bà chủ ở đây nha, cho ngươi ăn nhờ ở nhờ lẽ nào còn phải phục vụ ngươi, miễn đi !

- Người giúp việc ở đây chết hết rồi sao ?

- Tết nhất đến nơi phải cho họ đoàn tụ gia đình chứ, ta là bà chủ rất có lòng thương người đó.

Tiêu Phàm uất hận ném bó củi vào giữa sân, nhìn sang phòng bếp thì thấy Tế Tuyết đang loay hoay gói bánh.

- Ngươi biết làm hả ? –Hắn nghi hoặc hỏi.

Nàng ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương, cười khổ.

- Không biết ! Từ nãy tới giờ ta thử làm theo cách Thu Thủy dạy rồi nhưng vẫn không được.

Tế Tuyết thân là vương gia, bao năm sống trong cung điện xa hoa, có kẻ hầu người hạ, bảo nàng đi gói bánh thật sự là còn khó hơn đánh trận.

Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh, từ tốn chỉ cách làm cho nàng. Tế Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ rằng những việc này hắn cũng rất thành thạo.

- Là ai dạy ngươi ?

- Lúc nhỏ ta đi theo một đám thợ mỏ làm phục dịch. Những việc gì phải biết thì ta đều biết. –Hắn bình thản nói, vẻ mặt không lộ ra chút khổ sở nào.

Nàng biết câu chuyện của hắn chắc chắn vô cùng bi thảm. Những gia đình nghèo khó thường bán con cho các nhà giàu làm người hầu, tuy chỉ được một khoản tiền tương đối nhưng chí ít cũng biết con mình được ăn ở tử tế. Nếu bán con làm phục dịch cho thợ mỏ sẽ được trả nhiều tiền hơn, có điều cuộc sống sau này của đứa trẻ chỉ có thể tùy vào may rủi. Trước mắt chờ đợi chúng là những ngày tháng làm việc quần quật từ sáng đến tối, còn thường xuyên trở thành bao cát để họ trút giận.

- Ngày ấy cơ cực vô cùng, ta luôn ghen tị vì sao có những kẻ chẳng cần làm gì cũng được ăn sung mặc sướng, còn ta làm việc luôn chân luôn tay, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi lại phải sống cuộc sống không bằng chó lợn. Đám thợ mỏ đó ăn cơm nhưng lại chỉ cho ta ăn củ mài, bọn họ bảo ta nếu muốn ăn cơm thì phải ngoan ngoãn nghe lời họ, làm mấy chuyện rất ghê tởm phục vụ họ. Ta đương nhiên là không đồng ý, cho dù khổ hơn nữa cũng sẽ không làm như vậy. Thế là ta thậm chí còn bị bỏ đói thường xuyên.

Tế Tuyết càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại. Ở Diệm quốc, trẻ em bị bán đi làm nô lệ đương nhiên phải nghe lời chủ, việc bị chủ bỏ đói đến chết hay đánh đập cũng là lẽ thường.

- Hôm ấy là sáng mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, lấp kín cả khu mỏ, đám thợ mỏ tạm thời phải nghỉ một ngày. Bọn họ đột nhiên nảy ra ý định tra tấn ta, đem lột sạch quần áo của ta, trói gô vào cọc rồi dùng roi da đánh lên người ta.

Lời nói của Tiêu Phàm gợi lên một mảnh kí ức từ rất lâu đã lạc mất của nàng, đứa trẻ cả người trần trụi tím tái vì lạnh, khắp nơi trên thân thể là vết roi xé rách da thịt, máu chảy đầm đìa, nhìn giống như một miếng giẻ tàn tạ cáu bẩn.

- Một người trong hoàng thất đã ra tay cứu ta. Ngươi biết đó là ai không ?

Nàng mặc áo khoác lông chồn màu trắng, đứng giữa trời tuyết , hai mắt sáng lấp lánh như thu hết tia nắng của mặt trời, dung mạo tuyệt thế khiến cho người ta nghi ngờ phải chăng là tiểu yêu hồ lạc tới. Phía sau là binh lính của Hàn Băng cung, ai cũng nghiêm nghị như tượng đá, tỏa ra khí thế uy nghiêm làm đám thợ mỏ kinh hãi.

- Thả nó ra ! –Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, tức thì một hộ vệ đi tới tháo dây trói cho Tiêu Phàm.

Cơ thể gầy yếu của hắn nằm gọn trong lòng hộ vệ. Tiêu Phàm được đưa về Hàn Băng cung chữa thương, tuy chỉ được ở chỗ của người hầu nhưng đối với hắn mà nói thì đó đã là đặc ân lớn nhất.

- Thì ra đó là ngươi, vì sao lúc đầu không nói với ta ?

- Ta đã nói rồi, ta nợ ngươi hay không ngươi đâu có biết.

Những việc từ trước tới giờ hắn làm cho nàng hóa ra vì muốn báo đáp ơn cứu mạng ngày ấy.

- Sau đó chuyện gì xảy ra với ngươi ? –Nàng đưa hắn về cung xong, sai người chăm sóc hắn thì cũng quên bẵng chuyện đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!