Theo đuổi mãi giấc mộng dang dở
Trong giấc mộng tình này hóa bướm bay (*)
Tế Tuyết nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Phàm, thấy hắn nhăn mày vì đau thì không nhịn được thốt lên:
- Đại phu, ông nhẹ tay một chút!
Trương đại phu cười rung cả chòm râu bạc.
- Tiêu đại hiệp, vị công tử này xem ra rất lo lắng cho ngươi.
- Lão yêu quái bớt quản chuyện của người khác đi, lo mà giữ đứa con bảo bối của ông ấy! –Tiêu Phàm càu nhàu với đại phu nhưng mặt lại hơi đỏ lên.
Thu Thủy từ ngoài bước vào, trên áo còn phủ một đám tuyết mỏng.
- Châu công tử, ta đã mướn người vào rừng giúp ngươi rồi, có điều nghĩa trang ở vùng này không cho chôn người lạ nên ta đã bảo họ chôn ở sườn núi Phù Vân.
Tế Tuyết hơi rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói:
- Đa tạ!
Lần này rời Hàn Băng cung theo nàng có 13 hộ vệ, bao gồm cả Mã Dũng, vậy mà cuối cùng không ai trở về được phương bắc. Chết ở nơi đất khách quê người, việc duy nhất nàng có thể làm là chôn cất họ tử tế.
Khi cả đại phu và Thu Thủy đã rời đi, Tế Tuyết hỏi Tiêu Phàm về Thu Thủy. Hắn nghiêm túc bảo nàng:
- Nếu không có việc gì thì đừng trêu chọc cô ta, tránh để yêu nữ ấy nổi điên lên ăn thịt ngươi.
Nàng bĩu môi, Tiêu yêu nghiệt chuyện gì cũng muốn giấu nàng. Tiêu Phàm cười cười, thời gian gần đây hắn phát hiện ra biểu cảm của nàng ngày một sinh động, lúc trước luôn giữ vẻ lạnh lùng, bây giờ hờn dỗi hay vui mừng đều thể hiện ra mặt.
- Tiêu Phàm, ta muốn biết! –Nàng bướng bỉnh nói. Đôi mắt xám lấp lánh ánh bạc, toát ra một tia chờ mong. Ánh mắt nàng như làn khói yêu mị từ từ vây bọc hắn, khiến cho hắn rơi vào trong đó, không sao thoát nổi.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mình đối với nàng hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Nhiều năm nay, trên giang hồ không ai là không biết đệ nhất sát thủ Dạ Lan, kẻ lúc nào cũng hành động một mình vào ban đêm, trên người luôn mang theo hương hoa lan ngọt ngào. Hễ Dạ Lan ra tay thì không bao giờ thất bại, nhưng cái giá để Dạ Lan hành động cũng vô cùng đáng sợ, một mạng đổi một mạng, người thuê phải đem tính mạng mình ra làm điều kiện trao đổi với tính mạng kẻ thù. Chính vì thế, nếu không có thâm cừu đại hận người ta cũng sẽ không tìm đến Dạ Lan.
Mấy năm qua rất nhiều nhân sĩ võ lâm muốn tiêu diệt Dạ Lan nhưng đều thất bại, người này võ công cái thế, hành tung xuất quỷ nhập thần. Những kẻ từng giao chiến với Dạ Lan nếu không chết thì cũng tàn phế suốt đời.
- Ngươi muốn nói Thu Thủy chính là Dạ Lan? –Tế Tuyết nhướn mi .
- Phải!
Chuyện này khá bất ngờ với nàng nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán. Nàng vốn dĩ đã nghĩ thân phận của Thu Thủy không tầm thường, có điều nữ nhân xinh đẹp phóng khoáng như vậy mà hai tay lại vấy máu tanh thật đáng tiếc.
- Nói chung Thu Thủy là người ngươi biết càng ít càng tốt, đừng để mình dính vào mấy chuyện ân oán giang hồ.
Nàng thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ xem, có khi nào Lãnh Tố Yên tìm đến Thu Thủy không?
Tiêu Phàm lạnh giọng.
- Có thể! –Bà ta bây giờ vô cùng điên cuồng, khả năng muốn liều chết với Tế Tuyết là rất lớn.
- Không thể! –Nàng kiên quyết phủ nhận.
Người đàn bà ích kỉ đó sẽ không đời nào vì nàng mà hy sinh mạng sống của bà ta. Nhớ ngày đám tang của Diệc Hàn, Lãnh Tố Yên khóc vật vã bên quan tài, nàng tự hỏi nước mắt của bà ta là xót thương cho đứa con đã chết hay uất hận vì ngôi vị Thái hậu không còn.
Khi hai người đối mặt, đôi mắt của Lãnh Tố Yên hoàn toàn không giống ánh mắt đau đớn của một người mẹ, đó là đôi mắt chất chứa điên cuồng của một con thú. Bà ta chỉ vào mặt nàng mà quát : "Ngươi hủy đi kế hoạch cả đời ta, ta nhất định sẽ băm ngươi làm trăm mảnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!