Thanh phong kiếm dẫn lối, ta tương phùng giữa một trời hoa rơi
Nụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùng
Minh nguyện đao có hiểu mộng nhân gian
Hồng trần phù hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô (*)
Ngũ hoàng tử uống rượu độc tự sát, Mã tướng quân vượt ngục nên lính canh buộc phải tiền trảm hậu tấu. Vụ án rơi vào bế tắc. Vũ Tuyên đế chỉ trong vài ngày đã già đi cả chục tuổi.
Những người có thể kế thừa hoàng vị ngày một ít, hầu hết đều chết không rõ ràng. Ai dám bảo sinh ra trong nhà đế vương là phúc.
Phe phái trong triều lại lần nữa phân chia. Những ai từng ủng hộ Lãnh quý phi và Ngũ hoàng tử nay nhanh chóng chuyển sang Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử. Cơn đại địa chấn làm rung chuyển cả Diệm quốc sắp bắt đầu.
Tháng 12, tuyết rơi lất phất làm cho bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo. Đoàn xe ngựa tiến vào khu rừng âm u, không ngờ đến hiểm nguy trước mặt.
Một nhóm người mặc áo đen lao vào tấn công đoàn xe của Hàn Băng cung. Tế Tuyết vén tấm rèm che lên, kinh hãi nhìn trận huyết chiến bên ngoài. Cận vệ cùng những kẻ áo đen giao chiến quyết liệt. Máu tươi nhuộm đỏ cả lớp tuyết trắng.
Tiêu Phàm ôm nàng nhảy lên ngựa, phi nước đại về phía trước.
- Khỉ thật! Đáng lẽ ta phải sớm đoán ra Lãnh Tố Yên sẽ cho người mai phục.
Nàng nhìn cánh tay áo ướt đẫm máu của hắn thì lo lắng hỏi:
- Ngươi ổn không?
- Ta không sao! –Hắn đáp qua loa, trúng một kiếm của Liêu Du, không sao mới là lạ. Lần này Lãnh Tố Yên đã lâm vào đường cùng, bà ta phái toàn bộ cao thủ đến là quyết lấy mạng Tế Tuyết.
Kẻ thù đã bám sát phía sau, Tiêu Phàm bất đắc dĩ dừng lại, nhảy xuống ngựa. Hắn thì thầm vào tai nàng: "Tới Mai Hồng Viện ở Mộc thành phía trước, nói tên của ta sẽ có người giúp ngươi!"
- Không! –Nàng nắm lấy tay hắn. –Tiêu Phàm, ngươi vì sao hết lần này đến lần khác vì ta mạo hiểm như vậy? Ngươi không nợ gì ta cả, không cần chết vì ta. Nếu không thể cùng thoát thì ngươi chạy một mình đi!
Hắn dịu dàng vuốt má nàng.
- Đồ ngốc, ta nợ ngươi hay không ngươi biết được sao! Yên tâm đi, ta sẽ tới đó tìm ngươi.
Đám người mặc đồ đen toàn là cao thủ. Cả đội cận vệ còn đánh không lại thì một mình hắn làm sao chống đỡ nổi. Nàng không muốn có thêm lời hẹn kiếp sau nào nữa, nếu phải chết thì người nên chết là nàng.
Cứ như đọc được ý nghĩ của Tế Tuyết, Tiêu Phàm đột ngột quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa bị đau liền lồng lên, phi điên cuồng về phía trước. Bóng áo trắng nhanh chóng mất hút trong rừng cây.
- Con ngựa chết tiệt, có dừng lại hay không? Dừng lại, mau dừng lại! –Tế Tuyết giận dữ tìm cách ghìm cương ngựa nhưng con ngựa vẫn chạy như bay, đến cổng Mộc thành mới chịu dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn đoạn đường vừa đi. Tiêu Phàm giờ này hẳn đã giao đấu với bọn người áo đen. Nàng không biết võ công, trở lại chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn. Hắn muốn nàng đến Mai Hồng Viện tức là ở đó có người giúp được.
Nghĩ thế nàng lập tức vào thành. Đây không phải là lần đầu tiên Tế Tuyết đến Mộc thành nhưng những lần trước đều có người dẫn đường, nàng chưa bao giờ phải tự tìm phương hướng.
- Này, ngươi có biết Mai Hồng Viện ở đâu không? –Nàng hỏi một ông lão bán bánh bao.
Ông già ngước lên, thấy thiếu niên cưỡi ngựa một thân y phục sang trọng, dung mạo tinh xảo như vẽ, cả người toát ra khí chất cao quý thì biết ngay thân phận không tầm thường.
- Công tử, Mai Hồng Viện nằm ở ngã tư phía trước.
Tế Tuyết gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi rút trong tay áo một tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho ông lão.
- Cho ngươi!
Cả đời bán bánh bao cũng không kiếm nổi 500 lượng, nay chỉ cần chỉ đường cũng có món tiền lớn như thế, ông già há hốc miệng kinh ngạc, tự nhủ thầm tổ tiên hiển linh, giúp ông có tiền mua thuốc cứu đứa cháu đang bệnh nặng.
Tế Tuyết dừng ngựa trước kĩ viện ở ngã tư, đọc thấy tấm biển đề "Mai Hồng Viện" thì vội vã chạy vào, va phải một cô gái từ trong bước ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!