Ngoại truyện: Hồng nhan ngắn ngủi đẹp tựa trăng rằm(P1)
Hồng hoa nở sắc nhuỵ hồng, đẹp biết bao
Vì người ta chờ đợi, ta vẫn ở nơi này
Nhưng người đã không còn, lỡ cả một thời tuổi trẻ
Mây quá dày trăng làm sao sáng?
Nỗi thương tâm không thể từ bỏ rơi xuống hoá thành mưa hồng hoa
(trích Hồng hoa vũ)
Kim Môn cốc quanh năm yên tĩnh hôm nay náo nhiệt lạ thường. Người trong cốc ai ai cũng vội vàng chuẩn bị chào đón thiếu chủ trở về. Nghe nói thiếu chủ Phùng Thanh Vân rời cốc đã rất nhiều năm, bây giờ nhận được tin thiếu chủ lão cốc chủ cũng mừng đến đứng ngồi không yên.
Phùng Thanh Vân không về Kim Môn cốc một mình, hắn mang theo bên cạnh một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, tuổi thoạt nhìn có lẽ khoảng mười tám mười chín, hai người họ nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi.
Người hầu vừa thấy liền chạy vào báo tin cho lão cốc chủ rằng thiếu chủ mang theo thiếu phu nhân trở về. Lão cốc chủ nghe xong liền nhảy dựng lên, miệng há ra một lúc mới cười thành tiếng.
- Ha ha, ta biết ngay mà. Con trai ta cuối cùng đã cải tà quy chính, quên tiểu tử Tế Tuyết kia mà tìm nữ nhân rồi!
- Cha! –Thanh Vân tiến vào đại sảnh, trầm ổn gọi một tiếng.
Dược vương nhìn hắn từ đầu đến chân, không khỏi trầm trồ khen ngợi bản thân làm sao lại sinh ra được đứa con hoàn mỹ tới mức này. Dung nhan như hoạ, tuấn mỹ lại mị hoặc, ngay cả nữ nhân cũng thẹn không bằng. Phải nói đều là do ông ta đã di truyền cho Phùng Thanh Vân toàn ưu điểm.
Một đôi mắt màu bạc tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Lão cốc chủ kinh ngạc nhìn nữ nhân đang tò mò quan sát mình.
Xinh đẹp thanh khiết tựa như hoa mai rơi trên tuyết. Như hoa như ngọc, tuyệt thế khuynh thành.
- Gia gia! –Tiếng nói non nớt như trẻ con vang lên.
Lão cốc chủ ngây ngốc một lúc mới phản ứng lại.
- Ngươi gọi ta là gì? Là gì?
Thiếu nữ sợ hãi bám lấy áo Thanh Vân.
- Cha, gia gia quát Tuyết Nhi!
Thanh Vân nghiêm nghị nói với Dược vương.
- Cha, đừng làm Tuyết Nhi sợ!
Lão cốc chủ như bị người ta đấm cho choáng váng. Con trai ông ta, đứa con hoàn mỹ không nhuốm bụi trần thế của ông ta… từ khi nào nó lại có nữ nhi lớn thế này? Vô lý, không thể thế được!
Nói đây là thê tử của nó còn tin được.
- Thanh Vân, thế này là thế nào?
Nhìn kĩ thì đứa cháu gái này rất quen mắt, có phần giống tiểu tử Tế Tuyết kia, chỉ là không có vẻ lạnh lùng cao ngạo, thậm chí hơi nhút nhát, cứ bám chặt lấy Thanh Vân.
- Cha, chuyện dài lắm! Nàng cũng không phải nữ nhi của con, là… một bằng hữu.
Lão cốc chủ thở phào một hơi, vừa nhẹ nhõm lại vừa tiếc nuối. Aiz… mỗi đời Phùng gia đều chỉ lấy một thê tử, mà mỗi thê thử cũng chỉ sinh hạ một lần đều qua đời. Nếu đây là nữ nhi của Thanh Vân thì chẳng phải Phùng gia đã không có người nối dõi rồi sao. May quá, may quá! Nhưng mà xinh đẹp như vậy lại không phải người nhà, thật đáng tiếc!
- Thanh Vân, mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, cha đã chuẩn bị tiệc mừng con quay về rồi. –Dược vương vỗ vỗ vai con trai, vui vẻ nói.
Thanh Vân ngược lại không muốn nghỉ ngơi, có phần nôn nóng hỏi thăm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!