Một vầng trăng khuyết, bóng nàng tiều tuỵ
Ta nâng ly uống cạn gió tuyết
Là ai đã khiến tiền kiếp thay đổi
Khiến hồng trần bao thị phi
Duyên số đã định qua luân hồi
Nàng ủ rũ khóc cho hồng nhan không thể nào quay trở lại
Cho dù sử xanh hoá thành tro tàn
Tình yêu của ta luôn bất diệt
Có biết bao mỹ nữ trên thế gian nhưng ta chỉ yêu duy nhất một người
Chỉ yêu loài hồ điệp mà nàng hoá thành
Tóc nàng tựa tuyết, mượt mà bay đi
Ta đốt nén hương lay động ai đây
Mời ánh trăng sáng rọi soi vào hồi ức sáng trong
Tình yêu dưới ánh trăng thật hoàn mỹ
Tóc nàng tựa tuyết, giọt lệ rơi vào không gian
Ta đã chờ đợi ai suốt cuộc đời
Hồng trần say, tuế nguyệt chìm trong men rượu
Ta không hối hận khắc lên bia đá tình yêu nàng mãi mãi
( trích Tóc tựa tuyết )
Mùa đông đến mang theo từng cơn gió lạnh buốt tận tâm can. Tế Tuyết cầm ô đi dưới cơn mưa rào, ánh mắt vội vã nhìn về đình Phượng Vũ không một bóng người. Nàng đã hẹn sẽ gặp Tiêu Phàm ở đó nhưng nàng đã đến trễ hơn một canh giờ. Gần đây bệnh tình của nàng chuyển biến xấu, Tử Y nhất định từ chối yêu cầu rời khỏi hoàng cung của nàng, phải rất vất vả nàng mới tránh được Tử Y để ra ngoài.
Tế Tuyết rũ chiếc ô xuống, nước mưa lạnh lẽo từ bên ngoài bị gió thổi tạt vào người nàng, nàng cố lùi vào giữa đình, cả người run lên vì lạnh.
Tiêu Phàm đã đến hay chưa, có khi nào hắn tới rồi nhưng vì chờ nàng quá lâu nên đã bỏ về không? Nàng chỉ muốn gặp hắn một lần để hỏi hắn cho rõ ràng…
Mang theo hoài nghi mà chết đi không phải là kết thúc nàng mong muốn. Tình yêu hoàn mỹ của hắn dành cho nàng suốt những năm qua là thứ duy nhất đáng giá đối với nàng, nếu đó là giả… thì nàng đích thực đã trắng tay.
Bóng người cao lớn tiến vào trong đình. Tiêu Phàm đặt chiếc ô vào một góc rồi từ tốn đến gần Tế Tuyết, vẻ mặt của hắn rất bình thản tựa như người hôm nay gặp hắn chẳng mấy quan trọng.
- Nàng tìm ta có chuyện gì? –Hắn lạnh nhạt hỏi nàng.
Tế Tuyết cười nhẹ, bây giờ ngay cả nói một lời hỏi thăm với nàng hắn cũng không muốn, vừa gặp mặt đã hỏi nàng chuyện chính, hình như hắn chỉ mong nhanh chóng đi khỏi đây.
- Chàng… vẫn ổn chứ?
Hắn không nhìn nàng, đôi mắt đen u ám hướng ra ngoài đình nhìn những hạt mưa bị gió thổi tung thành lớp bụi trắng xoá.
- Ta sống rất tốt! Nàng chỉ muốn hỏi chuyện đó?
Đương nhiên là không phải. Trước khi gặp hắn nàng rất nôn nóng muốn làm cho rõ nghi vấn trong lòng nhưng bây giờ nàng lại do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!