Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độc
Chờ một người, ba bốn năm luân chuyển
Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo
Một tờ giấy đỏ, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau
Sử sách lật lại, kí ức niêm phong
Uyên ương mỹ lệ, hoạ lại kiếp này phù du cô độc
Lời thề cả đời ở Trường An, ai còn đang đợi
Ai quá thật lòng?
( trích Hoa tư dẫn* )
Mùa thu rất nhanh đã trôi qua, những bông hoa cúc trước đây còn khoe sắc vàng rực như nắng nay đã héo tàn. Cánh hoa rải rác trên nền đất như những mảnh vỡ của ánh nắng cuối ngày.
Đã rất lâu Tế Tuyết và Tiêu Phàm không gặp nhau, nàng cũng chẳng đếm nổi bao nhiêu ngày. Từ ngày thứ ba mươi hai nàng đã ngừng đếm. Hắn không lên triều, yến tiệc càng không tới dự, nàng biết là hắn không muốn thấy nàng.
Trước đây nàng cảm thấy thời gian một năm của mình quá ngắn ngủi, bây giờ lại nhận ra nó quá dài, giá mà có thể kết thúc sớm hơn.
Ở trong cung làm nàng buồn chán, thử vài trò chơi đều không có hứng thú gì, cuối cùng nàng quyết định cùng Tử Y xuất cung. Ban đầu nàng chỉ đi dạo không có mục đích, sau chợt nhớ tới những cô gái mang lụa đỏ vào ngày Tiêu Phàm thành thân. Không biết câu chuyện về ngọn núi linh thiêng đó có thật hay không?
Leo hết một trăm chín mươi chín bậc thang đối với nàng không phải là chuyện đơn giản. Nếu là bình thường chắc nàng không bao giờ làm chuyện tốn sức như vậy, không hiểu sao lần này lại khác, có thứ gì đó bên trong thôi thúc nàng lên đỉnh núi. Nàng đang hy vọng điều gì sao?
Đá tam sinh và cây nhân duyên, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy. Một tảng đá rất lớn nằm dưới gốc cây đại thụ buộc đầy những dải lụa đỏ rực rỡ. Nhìn qua thật sự vô cùng bắt mắt, tại sao trước đây nàng lại không biết nơi này nhỉ?
Nàng quan sát những dải lụa trên cây, cùng là màu đỏ nhưng có cái còn mới cũng có cái đã bạc màu, tất cả chúng bay phất phơ trong gió tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa bi thương. Trong những cô gái đã lên ngọn núi này cầu xin, có bao nhiêu người ước nguyện thành sự thực?
Trên đá tam sinh có khắc một bài từ.
Ngã trú trường giang đầu
Quân trú trường giang vĩ
Nhật nhật tư quân bất kiến quân
Cộng ẩm trường giang thuỷ
Thử thuỷ kỷ thời hưu
Thử hận hà thời dĩ
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý
( dịch nghĩa: Thiếp ở đầu trường giang,
Chàng ở cuối trường giang
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng
Cùng uống nước trường giang
Dòng sông này bao giờ ngừng trôi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!