Chương 23: (Vô Đề)

Tiếng phồn hoa xâm nhập vào nhân gian

Giấc mơ lạnh, xoay chuyển cả một đời

Nợ tình duyên đến giờ đã mấy cuộc

Như em đã mạc nhận

Khô héo đợi chờ mặc sống chết

Đợi một vòng lại một vòng, vòng quay của thời gian

Tháp phù đồ đã đứt gãy mấy tầng

Đứt gãy cả linh hồn ai đó

Nỗi đau vẫn tiếp tục kéo dài…

( trích Pháo hoa chóng tàn )

Tế Tuyết bị sảy thai. Ngay vào lúc nàng quyết định giữ đứa bé thì nó lại rời bỏ nàng.

Có lẽ ông trời đã định sẵn nàng suốt đời cô độc, cho dù nàng cố gắng thế nào, dùng cả sinh mạng mà đánh cược thì kết quả vẫn luôn là hai bàn tay trắng.

Cũng tốt, như vậy… nàng và Tiêu Phàm có thể triệt để cắt đứt.

Nàng đặt tay lên bụng mình, nơi này đã không còn con nàng nữa.

Tối mịt hôm ấy Tiêu Phàm mới vào hoàng cung, hắn mang theo bình canh còn nóng cho Tế Tuyết.

- Nàng uống đi, ta mất cả ngày mới nấu xong, canh này rất tốt cho nàng. –Hắn vui vẻ múc canh ra bát.

Tế Tuyết tựa nửa người vào đầu giường, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Tâm trí nàng còn ở trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không biết sự xuất hiện của hắn.

Tiêu Phàm đến bên giường liền phát hiện sự bất thường của nàng, hắn lo lắng gọi vài lần mới thấy đôi đồng tử lạnh lẽo của nàng chuyển động.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, vô thức hỏi một câu:

- Sao chàng lại ở đây?

- Đã có chuyện gì xảy ra, nàng sao lại thành thế này?

Tế Tuyết không trả lời, cặp mắt trống rỗng như thể một cái vỏ đã mất đi sự sống.

- Nàng đói không, ta lấy canh cho nàng ăn nhé! –Hắn thử thăm dò phản ứng của nàng.

- Ta không muốn ăn!

- Nàng không đói nhưng con cũng đói rồi, ăn một chút được không?

Con? Con của nàng làm gì còn nữa, nó đã mất rồi. Nó không muốn ở cạnh nàng, nó không muốn một người mẹ như nàng, vì thế mà nó bỏ đi phải không?

Nàng đột nhiên nhớ tới Ngâm Tâm, chuyện ấy đã xảy ra từ rất lâu, cô ta khi ấy chỉ là một người hầu bình thường bên cạnh nàng.

Năm đó, trước khi bị lôi đi cô ta bám lấy gấu áo nàng, quỳ xuống cầu xin nàng cứu mẹ con cô ta. Nàng đã dửng dưng bỏ đi. Vì sao nàng phải cứu cô ta chứ?

Ngâm Tâm chẳng qua chỉ là một cô gái không giữ phép tắc, không chồng mà có chửa, nàng không trừng phạt cô ta, là chính gia tộc cô ta bắt cô ta chịu tội. Chuyện nhà bọn họ thì có liên quan gì tới nàng, người hầu trong cung nhiều như thế, bớt đi vài kẻ cũng chẳng sao.

Nghe Triển Vân nói cô ta không chịu khai ra tên nam nhân đã làm mình có thai, cha mẹ cô ta cũng không đóng nổi khoản tiền phạt cho gia tộc, cuối cùng trưởng tộc nói để giữ gìn nền nếp gia phong thì phải trừng phạt nghiêm khắc, Ngâm Tâm đã bị thả rọ trôi sông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!