Chương 20: (Vô Đề)

Hoàng hôn tuyết phủ lạnh lùng

Sau lần ra đi ấy, người quanh năm cô độc với bi thương

Chỉ trách kiếp này tâm bất hối

Cánh nhạn khoan thai, bay đi lại trở về

Chẳng phải vì say đoá trà mi nở rộ

Mà nợ tình ai một giọt lệ chu sa

( trích Chu sa lệ)

Tế Tuyết ngồi trước gương, mái tóc đen dài buông xuống như một dải lụa. Trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một bóng hình khác.

Bàn tay nhẹ nhàng nâng mái tóc nàng, từ từ chải xuống.

Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng trái tim nàng đập từng nhịp nặng nề.

- Vì sao? –Tiêu Phàm bình tĩnh hỏi nàng.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể quát mắng nàng, nhưng hắn lại dùng ngữ khí như thế khiến nàng càng khó trả lời.

- Có Phương Quân Di trong tay ta sẽ không cần e ngại Phương Thiếu Lăng.

- Vì sao lại là ta?

Tế Tuyết cắn môi, lời nói nghẹn lại trong cổ họng khó khăn lắm mới thốt ra miệng.

- Cô ta là con cờ quan trọng nhất, giao cho người khác ta không yên tâm. Chỉ có chàng sẽ không bao giờ đứng về phe Phương Thiếu Lăng mà phản bội ta.

Tiêu Phàm dừng động tác, hắn xoay người nàng lại đối mặt với mình.

- Vì thế mà nàng muốn hy sinh ta? Nàng lấy tình cảm của ta ra để lợi dụng, trong mắt nàng ta cũng chỉ là một quân cờ để nàng củng cố ngai vàng phải không?

Không, không phải thế. Chàng là tính mạng của ta, ta lợi dụng ai cũng sẽ không bao giờ lợi dụng chàng.

Nàng rất muốn nói thế, tiếc rằng chỉ có thể nhủ thầm trong lòng.

- Tiêu Phàm, ngồi ở vị trí này chàng sẽ hiểu, mọi việc không phải ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy. Ta giống như đang đứng ở bậc thang thứ chín chín trên điện Kính Thiên, chỉ cần xảy chân một cái nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Hắn đặt chiếc lược lên bàn, ủ rũ đứng lên đi về phía cửa.

- Nàng thay đổi rồi. Trong tim nàng, ai cũng không thể so với ngai vàng lạnh lẽo kia nữa.

Giọng nói chua xót ấy quanh quẩn bên tai nàng đến tận đêm.

Sau ngày hôm ấy, hắn cáo bệnh không lên triều, cũng không đến gặp nàng.

Đám cưới của Tiêu Phàm và Phương Quân Di trở thành sự kiện được chú ý nhất kinh thành. Tuấn nam mỹ nữ, một người là huynh đệ với đương kim hoàng thượng, một người là thân muội của thừa tướng đương triều.

Hôn lễ long trọng chỉ thiếu nước đem vàng ra lót đường cho tân nương. Các quan lại từ lớn đến nhỏ, các bậc vương tôn quý tộc không ai là không nhân cơ hội để tạo quan hệ tốt với cả Phương thừa tướng và Bình Nam vương.

Trong một trạch viện ở kinh thành.

Tế Tuyết cầm lược tự chải tóc ình.

Một chải tới đuôi, tình duyên không đứt đoạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!