Chương 18: (Vô Đề)

Năm xưa trót thay lòng dù tình ấy còn ghi khắc

Muốn nối lại hai bờ thuận theo tiếng lòng sai bảo

Nhưng bích lạc hoàng tuyền, chốn hồng trần dễ mất khó tìm

Ngoảnh đầu lại thì đã trăm năm

Trước màn tối giai nhân tô điểm hàng mi

Thầm hỏi vì sao quân chẳng về

Tình ấy bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt

Yêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén

Chẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan

( trích Chu sa lệ )

Tế Tuyết muốn trở về, mặc dù Tiêu Phàm vạn phần phản đối nhưng Trương đại phu đã nói không còn gì đáng ngại, mà thái độ của nàng cũng rất kiên quyết nên hắn đành phải thuận theo.

Tiêu Phàm sợ nàng đi đường bị lạnh, sợ xe ngựa cứng quá khiến nàng khó chịu, sợ trên đường nàng mệt nhọc, nói chung hắn sợ cả đống thứ, kết quả là bọn họ chuẩn bị từ sáng mà tới chiều mới đi nổi. Khắp xe đều trải nệm dày ấm áp, đồ ăn vặt, áo khoác, gối đầu, cả lò hương, ai không biết lại tưởng bọn họ đi buôn quần áo chăn vải .

Trương đại phu nhếch miệng giễu cợt.

- Này, Tiêu Phàm ngươi nhờ vả ta không biết bao nhiêu lần, đem ta lôi xềnh xệch từ Mộc thành tới đây cũng chỉ cho ta một con ngựa, cái loại đãi ngộ cao cấp thế này ta còn chưa được hưởng bao giờ đâu.

Tiêu Phàm làm ngơ không thèm chấp nhặt với Trương Ký. Hắn cẩn thận đỡ Tế Tuyết lên xe, nhanh chóng đốt lò hương để nàng cảm thấy dễ chịu.

Trương Ký nhìn chiếc xe đi xa dần, khẽ lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Ông ta và Tế Tuyết đã thống nhất giữ kín bệnh tình của nàng với Tiêu Phàm. Nếu chỉ còn một năm, vậy thì để hắn sống một năm ấy trọn vẹn hạnh phúc, không lo lắng đau khổ.

Dẫu sao vận mệnh an bài cũng chẳng thể nào cưỡng lại được, quan trọng là nắm chắc hiện tại, sau này có thể giữ được những hồi ức tươi đẹp nhất.

Đời người có mấy ai được theo ý mình, hạnh phúc viên mãn?

Xe ngựa hơi lắc lư, Tiêu Phàm vội vã chèn thêm chăn vào sau lưng Tế Tuyết. Tử lúc lên xe tới giờ hắn không hề rời mắt khỏi nàng, nàng vừa nhìn bình nước hắn liền lấy nước cho nàng, nhìn điểm tâm hắn lấy điểm tâm. Nàng khẽ mỉm cười, không nghĩ tới hắn lại thành gà mẹ thế này.

- Nàng có thấy đau người không, có cần thêm chăn đệm xung quanh không?

Tế Tuyết cảm thấy cứ vài lần quấn nữa thì nàng sẽ y như con sâu đóng kén. Nàng gạt bỏ đống chăn quanh mình, đột ngột sà vào lòng Tiêu Phàm, ôm lấy hắn.

- Chàng chẳng phải còn ấm hơn mấy cái chăn đó sao.

Tiêu Phàm hơi cứng người lại, nàng thấy vẻ lưỡng lự trong mắt hắn. Hắn đang suy nghĩ gì, bị điều gì giày vò nàng đều hiểu, chỉ là nàng đã không còn nhiều thời gian nữa, để nàng tham lam hưởng thụ chút ấm áp từ hắn, như thế ít nhất cái chết sẽ không quá mức đáng sợ.

Bởi vì trong lòng luyến tiếc hắn nên mới sợ hãi phải rời xa thế gian này. Tình yêu dù có đau đớn đến mấy cũng là thứ khiến cho người ta có hy vọng.

Tiêu Phàm hình như đấu tranh tâm lý rất dữ dội, sau đó cuối cùng cũng ôm lấy nàng. Thân thể ấm áp của hắn khiến nàng rất dễ chịu.

Mái tóc nàng phủ lên tay hắn, hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc dường như đã ngấm vào cốt tuỷ lại bao bọc Tiêu Phàm làm hắn rung động.

Thật tốt, còn có thể ôm nàng trong tay!

tt va tp`1

Nàng là em gái hắn hay con gái kẻ thù? Hắn không dám chắc. Cái ngày hắn đến tìm bà nội để hỏi rõ ngọn nguồn thì bà đang hấp hối trên giường bệnh, hắn cứ nghĩ bà sẽ tiếp tục chửi mắng hắn là nghiệt chủng, xỉa xói mẹ hắn như trước đây. Điều hắn không ngờ nhất là bà lại trả lời hắn rằng: "Mẹ ngươi nói thế nào thì chính là như vậy!". Sau đó bà không nói thêm gì nữa, cứ thế ra đi.

Hắn lạc vào làn sương mịt mù của quá khứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!