Chương 17: (Vô Đề)

Chỉ duy nhất loài hoa nhài trắng muốt kia

Nở rộ dưới ánh trăng non màu hổ phách

Cho dù đã mất hết sức mạnh để yêu

Em cũng không bao giờ sợ hãi

Bầu trời toả ánh sáng màu nhiệm

Soi rọi những hư vô hoang mang

Em đi tìm duy nhất một ước mơ trong đống tàn tích đổ nát

Bức tượng đá ngàn năm canh giữ khoảng thời gian thần bí

Nước sông xanh trong vắt sẽ dẫn lối cho em

Vượt qua phong ba thoát khỏi mọi trở ngại

Kiên trì nuôi hy vọng để bước tiếp

( trích Hoa trong mộng )

tt 9

Từ rất lâu về trước, người ta lưu truyền một câu chuyện về rừng sương mù.

Nghe nói khi sương mù mới bao phủ khu rừng, màn sương dày đặc gấp nhiều lần so với bây giờ, dày đến nỗi ánh mặt trời không lọt nổi xuống đó, khiến cho nơi ấy ban ngày thì chìm trong màu xám nhờ nhờ, đêm xuống thì hoàn toàn tối đen như mực. Người mặt đối mặt cũng khó nhìn rõ nhau.

Vào một năm nào đó không ai còn nhớ rõ, có hai anh em cùng vào rừng kiếm củi. Vì sương mù quá dày đặc nên bọn họ bị lạc mất nhau, không người nào tìm thấy đường ra, đành phải ăn quả dại sống qua ngày trong rừng. Nhiều năm trôi đi, sau những ngày sống cô độc buồn bã, người anh trai tình cờ gặp một cô gái, vì màn sương dày đặc nên họ chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Nhưng qua mỗi lần tiếp xúc, họ nảy sinh tình cảm và chung sống như vợ chồng.

Một ngày, không hiểu sao sương mù đột ngột tan hết, ánh sáng rực rỡ của mặt trời soi rọi khắp nơi. Hai người nhìn rõ mặt nhau thì vô cùng kinh hãi, cô gái mà người anh chung sống bấy lâu hoá ra lại chính là người em gái đã thất lạc.

Hoảng loạn, đau khổ, nhục nhã. Hai người họ nhảy xuống một vực sâu trong rừng mà chết.

Sau ngày hôm ấy, màn sương dày đặc lại tiếp tục bao phủ khu rừng. Vực sâu mà hai anh em nhảy xuống bốc lên làn sương màu đỏ nhạt. Người ta gọi đó là vực Ly biệt. Họ còn đồn đại rằng vực Ly biệt là nơi bị nguyền rủa. Bất kì ai đến đó sẽ vướng phải lời nguyền, vĩnh viễn không bao giờ được ở cạnh người mình yêu.

- Nàng tin câu chuyện này không? –Tiêu Phàm nắm lấy tay Tế Tuyết, ánh mắt loé lên một tia kì lạ.

Từ trên lầu Khổng Tước nhìn về phía tây có thể thấy mờ mờ làn sương màu đỏ. Tế Tuyết nhíu mày suy nghĩ. Nàng đã nghe hàng đống truyền thuyết ma quái về Hàn Băng cung, có điều nàng sống ở đó bao nhiêu năm nay đã phát hiện ra một sự thực rất dễ hiểu.

- Câu chuyện cặp huynh muội ấy có thực hay không chỉ trời mới biết, nhưng rõ ràng là người lan truyền nó không muốn có ai lai vãng tới cái vực kia, chứng tỏ ở vực Ly biệt nhất định cất giấu một bí mật rất quan trọng. –Nàng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười. –Chàng hỏi ta chuyện này xem ra chàng đã biết ở đó giấu thứ gì phải không?

Tiêu Phàm gật đầu, vòng tay ôm lấy nàng. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên tai làm Tế Tuyết hơi buồn.

- Nàng đoán đúng, ta đã xuống vực Ly biệt rồi, thứ giấu ở đó thật sự rất đáng giá, nàng muốn biết không?

Hắn chỉ vào môi mình, cười gian manh.

- Biểu hiện chút xem, nếu ta hài lòng thì sẽ nói cho nàng biết!

- Ai cần chứ, ta không bán thân!

Tiêu Phàm nhanh như chớp áp lên môi nàng, hôn đến đất trời điên đảo. Tế Tuyết mãi mới có cơ hội hít thở không khí, nàng tức giận trừng mắt với hắn.

– Dưới vực đó cất cái gì, mau nói đi, hôn cũng hôn rồi!

Hắn bẹo má nàng, bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!