Đợi chờ triền miên uôn ngàn cánh buồm qua đi
Cô độc dựa vào thành lang như năm nào
Nước sông chảy trong đêm xuân đã muộn
Mà nỗi thương nhớ nay đã cuồng
Hồng trần lầm lỡ, lỡ mất bao ấm lạnh…
Cháo loãng đột nhiên chảy từ từ vào trong miệng khiến cho Tế Tuyết bị sặc. Nàng theo bản năng quay mặt đi.
Một giọng nữ yểu điệu thì thầm vào tai nàng:
- Vương gia, xin vương gia cố cầm cự thêm ít ngày, ta là Ly trong Bát vệ. Tây Thần sẽ nhanh chóng tới cứu vương gia.
Tế Tuyết dồn chút hơi sức còn lại mở mắt ra.
Dung mạo yêu mị của nữ nhân ở rất gần nàng. Mắt to hơi xếch lên, long lanh nước. Gương mặt trái xoan, môi trái tim khêu gợi. Làn da trắng sứ toả sáng dưới ánh đèn mờ ảo. Hàng mi cong vút rung nhẹ một cái liền khiến cho người ta cảm giác như muôn vàn cánh bướm đang run rẩy.
Hương thơm mê hoặc chờn vờn trong không khí. Bàn tay thon dài đang bê bát cháo, những móng tay được sơn vẽ cầu kì cho thấy chủ nhân của nó là người rất chăm chút vẻ bề ngoài.
tu chau13
Cho dù không có ý xấu nhưng thời điểm nhìn thấy dung nhan kia Tế Tuyết chỉ nghĩ được ba chữ "hồ ly tinh".
Tế Tuyết không còn sức lực để hỏi han, nàng đã định tuyệt thực tự sát. Nhưng cô ta nói cô ta là người của Tiêu Phàm, hắn sẽ đến tìm nàng. Không hiểu sao lúc này ý niệm muốn chết trong đầu nàng lại không mạnh mẽ như trước nữa. Nàng muốn gặp hắn.
Nàng chủ động nuốt cháo. Ánh mắt Ly chợt loé lên tia kì dị nhưng rất nhanh đã biến mất. Một lúc sau, Ly từ tốn giúp nàng uống nước. Cô ta cười nhẹ.
- Vương gia đã mấy ngày không ăn, bây giờ không nên ăn nhiều quá. Lúc sau ta sẽ quay lại thăm vương gia.
- Ngươi có gì để chứng minh ngươi là người của Tây Thần? –Vì đã lâu không mở miệng nên giọng nàng hơi khàn.
Ly mỉm cười, không chút do dự trả lời nàng.
- Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại dịa nguyện vị liên lý chi.
Khi cánh cửa nhà giam đóng lại Tế Tuyết còn nghe loáng thoáng âm thanh từ bên ngoài.
- Nàng làm thế nào mà Tế Tuyết chịu ăn vậy? Mấy người hầu trước đều nói cho dù nó đang hôn mê nhưng cho gì vào miệng nó cũng tự động oẹ ra.
Giọng nói của Tế Khắc. Nàng chắc chắn không nhầm, căn phòng giam này cũng không phải phòng giam lúc trước nàng ở.
- Điện hạ, thiếp đã nói nhất định sẽ có cách giúp điện hạ mà. Điện hạ định thưởng gì cho thiếp đây? –Thanh âm nũng nịu mềm mại đến xương cốt, đối với nam nhân quả thực mê hoặc vô cùng.
Tiếng bước chân xa dần. Tế Tuyết cố gượng dậy, cơ thể nàng qua mấy ngày đã suy yếu đến cực điểm, hiện tại chỉ ngồi dậy cũng khó khăn.
Nếu có thể gặp lại Tiêu Phàm, nàng nên đối diện với hắn thế nào đây?
Nữ nhân vừa rồi là người của hắn thật sao, rõ ràng cô ta từ đầu tới cuối biểu hiện đều dịu dàng mềm mỏng nhưng không hiểu sao nàng lại thấy có địch ý. Có thể tin cô ta không?
Ly trong Bát vệ, có lẽ cô ta nói thật. Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện vị liên lý chi, đó là hẹn ước giữa nàng và Tiêu Phàm, nếu không phải hắn nói cho cô ta thì cô ta không thể biết được.
Tình thế hiện giờ gần như chắc chắn Tế Khắc và Trầm Quân bắt tay hợp tác. Tế Khắc sẽ làm gì với nàng? Nếu nàng đoán không lầm, hắn hẳn sẽ đem nàng ra đe doạ Phương Thiếu Lăng.
Tế Tuyết cười giễu cợt, thật đáng tiếc cho Lục huynh của nàng, cả đời thông minh nhưng lại đi sai một nước cờ vào thời điểm mấu chốt. Hắn lầm tưởng rằng nàng là con tướng quan trọng nhất bàn cờ, nào ngờ rằng nàng chỉ là con tốt vô giá trị.
Mấy ngày trôi qua, ngày nào Ly cũng tới mang đồ ăn cho Tế Tuyết. Nàng nghe tên lính canh bên ngoài gọi cô ta là Mị phu nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!