Chương 12: (Vô Đề)

Hồng đậu mọc ở nước nam, có chăng là chuyện quá đỗi xa vời

Tương tư có là gì, từ lâu đã chẳng có ai bận lòng đến

Ta say đổ còn thành đô không ngủ, khắp nơi rực sáng ánh đèn

Tình trong chất chứa rượu tràn ly

Muốn lãng quên thơ xưa của cổ nhân

Tương tư là nỗi tủi nhục không đáng nhắc

Giữ lấy sợ người đời cười chê, sợ bị nhìn thấu tỏ

Xuân đã đến đậu hồng lại chín, duy chẳng thấy người đến hái

Khói sóng bay biến cùng với gió, chân tình phôi phai

( Tương tư )

Tế Tuyết nhận được tin Tế Ly qua đời vào cuối mùa thu, chỉ cách ít ngày nữa là mừng thọ Lý hoàng hậu, nghe nói Lý hoàng hậu vì chuyện này gần như đã phát điên, toàn bộ thê thiếp của Tế Ly đều bị bà ta ra lệnh chôn sống.

Trước khi Tế Ly chết nửa tháng, Tế Tuyết đã sai người tới đón Tú Châu đi nhưng cô ấy kiên quyết từ chối.

- Người của ta trong phủ Nhị hoàng tử báo lại rằng hôm ấy Tú Châu cô nương đi từ phòng Nhị hoàng tử ra một đoạn thì ho ra máu rồi tắt thở, có lẽ là cô ấy… tự sát.

Tế Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ trong tay, cổ họng hơi nghẹn lại.

- Nhị hoàng tử chết thế nào?

Thuỷ dường như có chút khiếp sợ, lông mày hơi nhíu lại, tình cảnh ngày đó hắn không tận mắt chứng kiến nhưng nếu đúng như những gì hắn nghe được thì Tế Ly đúng là rất điên cuồng.

- Sau khi Tú Châu đi ra ngài ấy cố đuổi theo. Nghe nói Nhị điện hạ đã nhiều ngày bệnh liệt giường, hai chân hình như không đi được nữa, vậy nên ngài ấy lết thân mình trên mặt đất… Những người hầu khác tới gần muốn giúp đều bị ngài ấy đuổi đi. –Nói tới đây Thuỷ hơi dừng lại. –Ngài ấy tự mình lết tới chỗ xác Tú Châu, còn nói gì đó rằng yêu cô ấy, bảo muốn cho cô ấy xem trái tim mình…

Những lời tiếp theo của Thuỷ khiến bàn tay Tế Tuyết hơi run lên.

Tế Ly dùng dao rạch ngực mình, muốn để Tú Châu nhìn rõ trái tim hắn, muốn cô ấy tin những lời hứa hẹn của hắn là thật.

Máu tươi nhuộm đỏ quần áo hai người họ. Hắn chết ngay bên cạnh Tú Châu.

- Được rồi, ngươi ra ngoài đi! –Tế Tuyết khó khăn lên tiếng.

Tú Châu, đây có phải kết cục mà ngươi mong muốn không?

Chiếc hộp gỗ này là đồ Tú Châu nhờ nàng giữ. Cô ấy nói nếu mình không trở về thì xin nàng hãy giao nó cho Triển Vân.

Bên trong là chiếc khăn tay bọc một nắm đậu hồng.

Ngày ấy, nàng vì thỉnh cầu của Triển Vân mà tỏ ý giữ Tú Châu lại. Tú Châu quỳ xuống dập đầu trước nàng, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.

- Vương gia, được Triển tổng quản để tâm là phúc tu ba kiếp của nô tỳ. Nhưng tấm thân này của nô tỳ đã dơ bẩn từ lâu, nô tỳ không xứng với ngài ấy.

- Hắn không bận tâm quá khứ của ngươi.

- Là nô tỳ bận tâm, ngài ấy rất chung tình, nếu đã cưới nô tỳ thì sẽ không có nữ nhân khác. Vương gia… nô tỳ đã sảy thai hai lần, sau này không còn sinh con được nữa. Vương gia nhẫn tâm nhìn Triển gia tuyệt tự sao? Kiếp này nô tỳ và Triển tổng quản hữu duyên vô phận, nếu còn kiếp sau… cho dù chỉ làm a hoàn bưng trà giặt áo cho ngài ấy nô tỳ cũng cam lòng.

Lần đầu tiên trong mấy năm qua nàng nhìn thấy Tú Châu rơi lệ. Nàng biết cô ấy đã động tâm với Triển Vân.

Thật ra cô ấy không thể sinh con cũng chẳng sao, chỉ cần Triển Vân muốn cô ấy là được. Kiếp sau, ai biết được có kiếp sau hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!