Rèm cửa sổ dày bị thổi tung, những mắc cài rèm cửa bị thổi tạt qua hai bên.
Mưa rơi ngoài cửa, đậu lên tấm kính trong suốt, chậm rãi trượt xuống vẽ nên những lằn nước ngoằn ngoèo.
Phòng không ánh đèn, bóng tối làm tầm nhìn trở nên hạn hẹp. Ngoài cửa sổ có thể thấy hoàng hôn đã qua rất lâu.
Thành Chu mờ mịt. Hắn đang ở đâu thế này? Hắn nhớ hắn và nhóc nhỏ làm ầm ĩ tới hơn nửa đêm mà vẫn không tài nào đào ra được thân phận hung thủ từ miệng nó, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp đi, ấy thế mà tại sao lại tỉnh dậy ở đây? Hơn nữa nhìn đồng hồ… Chẳng lẽ hắn ngủ thẳng tới chạng vạng tối ngày hôm sau luôn ư?
Bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có gì đó, Thành Chu quay phắt lại.
Một thiếu nữ trạc mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc giường đơn, tay cầm một cuộn băng ghi hình.
Vì cô cúi đầu nên gương mặt mập mờ không rõ, nhưng qua bờ tóc ngắn chấm vai cùng trang phục kín đáo, có thể thấy cô xuất thân từ một gia đình gia giáo. Dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ đến xuất thần.
Được một lúc, thiếu nữ chợt run rẩy đôi vai. Bàn tay cô nắm chặt lấy quyển băng ghi hình màu đen cùng màu với bóng tối trong phòng, những ngón tay trắng bệch đến dị thường.
Có gì đó rơi xuống từ gương mặt cô, từng giọt từng giọt, rơi trên đùi cô, rồi rơi những ngón tay ghì chặt cuộn băng.
Nước mắt rơi trong yên lặng càng khiến tim người đau đớn hơn cả gào khóc.
Thành Chu nhìn lại chính mình, nghĩ trái tim mình đã quặn thắt đến cực điểm.
Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Thành Chu suýt hét to!
Gương mặt đối diện hắn lộ ra những đường vân vằn vện, ghê rợn như bị đốt cháy.
Với gương mặt xấu xí như vậy, một kẻ không hề biết đến y khoa như Thành Chu cũng biết cho dù có tập trung tất cả những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất trên thế giới thì việc phục hồi lại gương mặt ban đầu là hoàn toàn không thể.
Tuy ngũ quan đã bị huỷ đến mức không thể nhận ra hình dáng lúc đầu, nhưng qua đôi mắt trong suốt của thiếu nữ, hắn vẫn có thể hình dung cô là một người con gái xinh đẹp.
Thành Chu lặng lẽ thở dài, không hiểu tai nạn nào đã đem đến bất hạnh cho người con gái ấy, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào. Hắn chỉ nghĩ… Cô ấy… nhất định là rất đau khổ, rất đau khổ…
… Thiếu nữ khẽ mở môi, như nói với hắn điều gì đó. Chảy xuống từ đôi mắt sáng trong là hai dòng lệ màu đen…
Cô ấy đang nói gì? Thành Chu muốn hỏi cô.
"…" Cánh môi người con gái tiếp tục mở ra rồi khép lại…
Gì cơ? Cô nói gì thế? Hắn ngơ ngác…
Cô muốn nói với tôi chuyện gì cơ? Cô không nói to lên thì làm sao tôi có thể nghe được cơ chứ?
Thiếu nữ nở nụ cười, cười đến đáng sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ điềm đạm lẫn thê lương…
Phóng cuốn băng lên trên giường, cô gái khom người lấy ra từ dưới gối một vật gì đó. Là một bức ảnh.
Thành Chu không nhìn rõ hình ảnh trên tấm hình.
Thiếu nữ rơi lệ, vừa lầm bầm gì đó, vừa nâng tấm ảnh lên môi mà hôn lấy hôn để.
Bình thường, Thành Chu sẽ nghĩ động tác này thật bệnh hoạn, hắn cho rằng những việc làm như thế này thật thái quá và ra vẻ. Thế nhưng đối với con người này, hắn không cảm thấy bệnh hoạn, những gì hắn thấy chỉ là sự bi ai vô tận.
Người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác rất lạ, chỉ dùng hai chữ "có thể" để hình dung.
Buông ảnh chụp, cô gái nhìn vào hư không, gương mặt đẫm nước mắt ánh lên nụ cười tuyệt vọng.
Hắn nhìn thật kỹ những lần cô mở miệng, rồi phát hiện ra điều cô luôn lặp đi lặp lại, đó là hai từ tiếng Nhật: "Yêu anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!