Hoàng Anh Kiệt vui vẻ ra về với một lạng vàng. Một lạng vàng= 10 lạng bác= 100 tiền= 1000 xu, cũng tức là tới hơn 300 cân gạo. Cậu vui không phải vì kiếm được tiền to, mà vui vì giờ đây mọi sự tính toán lâu dài lại có thời cơ sớm triển khai.
Hoàng Anh Kiệt sinh ra khi Bách Việt đã bị thống trị bởi Đại Hoa trong hơn 50 năm. Trong suốt 50 năm này, bằng cách luộc con ếch từ khi nước còn lạnh
- cho một con ếch vào nồi nước sôi thì nó nhảy ra ngay, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh, bên dưới cứ từ từ đun, thì đến khi ếch thấy nóng quá muốn nhảy ra thì cũng không kịp nữa rồi. Chính sách đó chia làm hai phần, thi ân với địa chủ, thương buôn, sĩ tộc, bhọ thành tay sai đắc lực trong việc trưng thu tài nguyên, đàn áp người dân tầng lớp dưới, ra oai bằng võ lực của 5 quân doanh hùng mạnh, khiến bất cứ thế lực nào dám nổi lên sẽ bị đánh tan ngay từ trứng nước.
Chính sách này sẽ có khả năng dẫn tới 2 kết quả: hoặc nó hoàn toàn đồng hóa được dân Bách việt, khiến họ chấp nhận trở thành dân Đại Hoa hạng hai, hoặc dân Bách Việt sẽ có một cuộc nổi loạn để cố gắng giữ vững quyền độc lập dân tộc. Vì đây là một thế giới khác, nơi Kiệt ở là mạn cực nam cua Bách Việt, chính sách tới đây cũng khó chấp hành chính xác, mà Kiệt có thế lực và khả năng thu thập thông tin nhỏ quá, khó mà đoán được dân ở đây có thể kiên cường như dân tộc cũ của mình không.
Nhưng với cậu ta, thì dù với cái khả năng nào xảy ra, việc làm cho nhà mình trở nên giàu mạnh vẫn là yếu tố quan trọng nhất.
Đúng vậy, với kẻ giàu mạnh thì thế lực nào cũng phải liên kết. Đặc biệt là một khi dân Bách Việt nổi lên, dưới lá cờ của ai đó, nhằm đánh đuổi quân Đại Hoa, yêu cầu về lương thực, tiền tài sẽ luôn là vấn đề ưu tiên hàng đầu. Lê Lợi nổi lên nhờ ông ta là đại địa chủ ở Thành Hóa, sau lại ra đất Nghệ An chiêu quân, được dân ủng hộ tiền tài mới đánh lại được quân Minh, Việt Minh đuổi Nhật, đánh Pháp lúc ban đầu cũng phải đi nhờ dân góp sức.
Theo ý tưởng của Kiệt, trước tiên, làng Bàng cần phải phát triển mạnh về nông nghiệp, sao cho không chỉ đủ ăn, mà còn phải thừa mứa. Thời kì này là thời kì phong kiến, sự thông thương buôn bán không phát triển, tiền bạc thu được chủ yếu nhờ thuế ruộng: thóc gạo, hoa màu,.. Ai chiếm được vùng đất trù phú thì người đó giàu mạnh, có cơ thắng cao hơn. Nguyễn Phúc Ánh
- Gia Long chiếm thành Gia Định, lấy chỗ đó làm nơi đặt chấn để rồi đánh thắng Tây Sơn cũng là vì vậy.
Không như nền nông nghiệp truyền thống, nông nghiệp ở làng Bàng có yếu tố kĩ thuật cực cao, dẫn tới năng suất tăng vượt trội, sẽ biến nơi đây thành vựa lúa lớn, là hậu phương vững chãi. Cộng thêm kinh nghiệm canh tác nông
- lâm
- ngư phong phú của mọi người, khả năng biến những nơi khác thành hậu phương sẽ rất cao. Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần một vị thủ lĩnh có chút đầu óc, họ hoàn toàn có khả năng bổ nhiệm Kiệt và con em làng Bàng vào công việc trồng trọt, chăn nuôi ở tuyến sau.
Vậy là vừa đóng góp rất lớn – vì thực túc binh cường, ăn có no đánh mới thắng, lại vừa an toàn vì ở tuyến sau, ngu sao không làm.
Nhưng chỉ có làm nông thì có thể ăn no mặc ấm, không thể ăn ngon mặc đẹp được. Phi thương bất phú, không buôn bán thì không giàu, các cụ có câu thế rồi. Nhưng cơm ăn từng miếng mới không nghẹn, Kiệt cũng định khi nào việc canh tác trong làng đã ổn định thì sẽ bắt tay vào việc kinh thương.
Nhưng bây giờ, một người như Bùi Duy Linh đã xuất hiện. Đây có thể là một đối tượng tốt để hợp tác. Thứ nhất, ông ta giàu, muốn là ăn lâu dài vốn phải lớn, Kiệt có ý tưởng nhưng không đủ vốn, nếu làm ra khó đạt hiệu quả, như mang đại bác ra bắn vào đàn chim. Hai là cậu chưa có hệ thống thương nghiệp hoàn chỉnh. như cậu từng thấy: Nhà máy sản xuất
- Cá hãng vận tải
- Phân phối tới đại lý lớn và nhỏ
- Tiêu thụ, có chăng mới chỉ là một phần của nhà máy sản xuất.
Ba là kinh nghiệm và giao thiệp của cậu không sâu, muốn đi buôn thì sẽ bị các thế lực tại địa phương làm khó dễ, ngược lại Bùi gia giàu có, tất nhiên sẽ có mạng lưới giao thiệp rộng hơn. Tuy còn nhiều yếu tố, nhưng 3 yếu tố trên là tiên quyết nhất khiến Kiệt quyết định hợp tác với họ Bùi.
Ngay tối hôm đó, hoàng Anh Kiệt tìm tới căn nhà trọ nơi họ Bùi thuê để nghỉ ngơi. họ đã bao toàn bộ nhà trọ, nên tin tức không cần quá thông linh cũng biết được. Có điều biết được thì dễ, còn định có ý nghĩ gì muốn hại họ thì khó lắm. vốn là nhà giàu, họ Bùi có thuê hơn 40 tay hảo thủ đứng cận vệ xung quanh, người nào cũng có vũ trang đầy đủ: đao kiếm, cung nỏ.
Muốn đụng họ là phải nghĩ kĩ đó nha.
- Hoàng Anh Kiệt! Cậu tới đây làm gì?
- Khả Nghi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Kiệt đang đêm tới thăm.
- Tới thăm mấy người bạn mới quen chứ còn làm gì nữa?
- Nhưng trời tối rồi, hôm nay lại không sáng trăng nữa.
- Ấy là ý trời rồi. Dẫn mình vào nhà đi.
- Để mình thông báo cho bố đã!
Nghe thấy Hoàng Anh Kiệt muốn tới gặp mình, Bùi Duy Linh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Tuy nhiên, ông vẫn cho mới chú nhóc này tới. Không phải vì gì khác, vì tâm ái tài thôi. Dù sao ông cũng rất muốn dùng đứa nhóc này. Bùi Duy Linh khi nó đã lớn thêm chút nữa, ông định dùng tiền để tài trợ tiền bạc cho nó đi học, sau đó cho nó vào hãng buôn làm việc. Sau đó tùy theo tài năng, cậu nhóc này vẫn có thể lên chức, Bùi Duy Linh tin rằng đó là điều một đứa nhóc như nó mơ cũng không được.
- Ăn miếng bánh uống chút trà nhá. Thiết Quan Âm đấy, mua rất khó, phải lên Đại Hoa mới có.
- Bùi Duy Linh định châm trà dù nghĩ rằng thằng nhóc như nó biết quái gì về trà
- Dạ để cháu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!