.
Lee Kang Ma vô cùng sửng sốt trước cảnh rút quân của quân Hồng Bàng, trong tưởng tượng của Lee Kang Ma, tướng lĩnh của quân Hồng Bàng có lẽ đang hô hào cố thủ. Nhưng rồi Lee Kang Ma phát hiện ra rằng quân Hồng Bàng rút lui rất an lành, không có một cuộc truy kích thực sự hiệu quả nào nhằm vào đạo quân đang rút lui này. Chính vì thế, dù cuộc rút lui có lộn xộn một chút, thì không có bao nhiêu binh sĩ bị bỏ lại, hoặc chạy toán loạn, hoặc dẫm đạp lẫn nhau….
Hoặc nói dễ hiểu, quân đội Hồng Bàng đã gần như bảo toàn được lực lượng và rút lui thành công.
Đây quả thực là một việc vô cùng hỏng bét. Quân Thượng trở mặt quá đột ngột, quân Hồng Bàng không có phòng bị nên mới thua, một khi có phòng bị thì đừng hòng một trận kiểu này có thể diễn ra. Cơ hội này sao có thể bỏ phí chứ. Lee Kang Ma thầm nghĩ, rồi vội vàng quất ngựa xông tới, thúc dục binh sĩ nhanh chóng truy đuổi.
Đáp lại lời thúc giục của Lee Kang Ma là sự thờ ơ của lính tráng. Quân công hay nghĩa vụ, giờ với họ đâu quan trọng gì. Những món đồ bị quân Hồng Bàng bỏ lại giá trị không phải là nhỏ, nếu chậm bị bọn người Thượng chiếm hết thì toi cơm. Nên biết những người này là lính chuyên nghiệp
- tức là toàn bộ tài sản họ có được là bởi những thu nhập trong thời gian đi lính này: tiền lương, quân công, ban thưởng và chiến lợi phẩm.
Tất nhiên, quân Hồng Bàng cũng vậy, có điều kỷ luật nghiêm và tài chính hùng hậu của Hồng Bàng, cũng như sự chi tiêu mạnh tay cho quốc phòng khiến thu nhập từ tiền lương, quân công và ban thưởng là đủ nhiều và đủ ổn định, nên việc chiếm các chiến lợi phẩm để rồi bị phạt là ngu, không ai làm cả.
Lee Kang Ma sau hồi lâu đốc thúc, cộng thêm việc chiến lợi phẩm đã cướp bóc gần xong xuôi, quân lính mới bắt đầu truy đuổi. Tất nhiên là thời gian tốt nhất để truy đuổi đã qua lâu, mà lính giờ đây ai cũng tay xách nách mang cả, đuổi không có kịp.
- Lũ khốn kiếp!
- Lee Kang Ma giận dữ chỉ trích các quan quân dưới trướng
- Nếu bọn mi không thể đốc thúc chúng làm theo mệnh lệnh, thì còn cần bọn mi làm gì!
- Đại nhân nóng lòng lập đại công, chúng tôi cũng mong nhận thưởng chứ! Nhưng anh em binh sĩ thì có miếng mỏ nào, thu nhập của họ phần lớn là ở đống chiến lợi phẩm, thành ra.
- Lần này thì thôi, lần sau nếu còn chậm trễ, chém đầu răn chúng.
- Lee Kang Ma cũng biết vậy, nên đành thôi.
- Đa tạ đại nhân!
- Lệnh cho kỵ binh đuổi theo, tiến hành quấy rối, không để cho chúng có cơ hội thở dốc.
- Rõ!
- Khoan! Không được đánh gấp, chó cùng dứt dậu. Hãy kêu hàng.
……………………………..
- Thương vong thế nào?
- Ta mất 500 lính, tổng cả chết hoặc mất tích, 4000 người bị thương, trong đó 387 người hoàn toàn mất sức chiến đấu. Vũ khi mất mát khá khá, nhưng còn đủ dùng để tiếp tục chặn địch và rút lui. Nhưng lương thảo chỉ còn khoảng 1/ 10 lúc ban đầu, không đủ để ăn trong 4 ngày tới. Mà nếu muốn tới chỗ tiếp tế gần nhất, an toàn nhất cũng phải trong 10 ngày.
- Làm sao lại xa vậy! Ở đây còn có bao nhiêu làng mạc mà…
- Những chỗ đó chủ yếu là người Thượng đóng quân, hoặc gần các bản làng của người Thượng. Bây giờ ta phải tránh bị người Thượng ám toán, ai biết bọn chúng ai hàng ai phản. Lúc trước chúng ta dám truy địch xa như vậy là vì người Thượng vẫn là đồng minh và ta haonf toàn an tâm giao hậu cần cho chúng..
- Thật khốn kiếp!
- Báo, có quân truy kích!
- Bao nhiêu quân?
- Khoảng hơn 200 người, nhưng đều là kỵ binh. Chúng không đánh trực diện mà chỉ quấy nhiễu, khiến quân ta khó lòng dựng trại, lính tráng khó lòng nghỉ ngơi,… Quan trọng nhất là…
- Là sao?
- Chúng chiêu hàng!
- Chiêu hàng! Chó má!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!