Chương 40: Kế hoạch 5 năm (2)

.

Sau khi bàn bạc những kế hoạch nhằm củng cố nội lực, tất cả bắt đầu thảo luận việc quan trọng thứ hai: kế hoạch đối phó với bên ngoài.

- Ta đánh mất huyện Hồng! – Nguyễn Văn Phi nói

- Điều ấy ai cũng biết, mấy ông nói thẳng chuyện chính đi!

- Các chỉ huy ồ lên.

- Ta mất huyện Hồng, đồng thời cũng mất luôn hơn một vạn lính đã qua đào tạo ở đó. Điều này làm quân ta ảnh hưởng nghiêm trọng cả về số lượng và chất lượng. Về số lượng, ta mất hơn 1 vạn lính, tức là một phần ba quân thường trực. Hoàng Mạnh Hưng cắt lời các chỉ huy khác. Và lời ông nói khiến họ thấy lo: mất đi một lượng lính lớn như thế tức là họ sẽ mất khả năng chống lại các cuộc tấn công của quân đội triều đình.

Hồng Bàng đang ở thế yếu.

- Ta có thể mộ thêm lính và tăng cường huấn luyện!

- Xủ Lu tỏ ra không quan tâm

- Tôi cho là sẽ rất không hay nếu ta làm thế, vì việc đào tạo lại là tốn kém, quân mới chưa có được khả năng như quân đã qua đào tạo.

- Hoàng Văn Tâm lắc đầu phản bác ý kiến của vị chỉ huy người Thượng thiện chiến.

- Ta mất huyện Hồng, mất cảng Phù Na, địch đang cho xây hàng chục chốt chặn, ngăn không cho thương nhân lên đây buôn bán, cản không cho ta đi xuống miền xuôi, cô lập quân ta với dân miền xuôi. Điều đó làm ta mất nguồn mộ lính lớn.

- Dân thượng còn rất đông, ta vẫn có thể bắt lính từ trên này.

- Đinh Võ

- lúc này đã là chỉ huy một trung đội

- được phép dự họp lên tiếng.

- Dân thượng vốn là chủ đất này, ta lên đây khai hoang lập quốc, họ bấy lâu nay theo ta, chỉ là bởi ta cho họ cuộc sống tốt hơn lúc trước, nếu ta bắt lính gắt gao, phu dịch nặng nề, sưu cao thuế nằn khiến họ phải chịu khổ cực, liệu họ có ủng hộ ta nữa hay không? Ta đã mất vùng đất bên dưới chỉ có nơi đây để dựa vào.

- Nguyễn Văn Phi vội chặn họng ông chỉ huy mới lên lon kia.

Ngồi ở đây có biết bao nhiêu chỉ huy có gốc gác miền thượng, nói ra bô bô như thế khác gì chọc vào họ.

- Vậy ta có thể dùng đám tù binh kia chứ?

- Cậu có dám trang bị vũ khí cho những kẻ đó không? Chúng nó mà có vũ khí thì loạn càng thêm loạn. Hơn nữa ta vừa bàn là cho những kẻ đó trở thành công nhân, ta đâu thể phá hủy kế hoạch đã bàn trước.

- Vậy việc đánh xuống huyện Hồng là bắt buộc?

- Các chỉ huy nhìn nhau, bắt đầu nghiên người thì thầm, bàn bạc với nhau.

- Đúng là ta cần huyện Hồng, nhưng muốn đánh xuống thì thật sự bất khả thi. Như đã nói rồi, ta đang thiếu quân. Sĩ khí lại kém sau trận thua ở sông Thâu, nên muốn xuất quân là khó. Hơn nữa vì cứu nạn đói, lương thực mà ta tích trữ lâu nay đã bắt đầu cạn. Bây giờ miễn cưỡng nuôi dân trên đây thì được, đánh trận tiêu hao thì tuyệt đối không được.

- Vậy là ta nhất định phải sớm dành lại huyện Hồng và mạn nam Châu Nam Bình, mà lại không thể động binh.

- Các chỉ huy nhìn nhau. Đây là đánh đố họ.

- Ta có thể dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, tấn công các kho lương, kho binh khí,…

- Như thế là quân ta sẽ trở thành kẻ mà quân triều đình tập trung càn quét. Ta không thể chịu được các trận truy quét quy mô lớn.

- Đúng thế, ta có thể yên tâm rút lui là nhờ đã nhả ra cho chúng những lợi ích cực kỳ to lớn, và bây giờ quân địch đang mải tiêu hóa đống lợi ích đó.

- Thế còn việc phân nhỏ quân ta ra, chiếm lấy những ngọn núi hiểm trở, như đám phỉ ở động Thạch Hổ ngày trước….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!