Chương 35: Binh bại như núi lở (5)

.

- Các vị đại nhân, món chính đã lên!

- Xủ Lu khẽ khịt mũi một cái rồi nói. Quả nhiên chỉ trong phút chốc, một đĩa cá đuối nướng nghệ thơm ngon đã được bưng lên.

- Thưa các vị đại nhân, con cá đuối này vốn sống ở chỗ nước sâu, hôm nay lại vào chỗ nước nông mà dân ta nuôi cá để phá bè cá. Ngư dân giận dữ liền dùng sức bắt nó lại, bây giờ xin mang lên làm móng nướng này mời các vị đại nhân thưởng thức.

- Cá đuối mạnh, cũng chả bằng mấy tay ngư dân, ấy là vì nó rời nước sâu vào chỗ nước nông, lại gây họa hại. Lý Thường Chí, ông nghĩ thế nào?

- Trần Thanh Toàn bình tĩnh ngâm nga, ý vị sâu xa nhìn vào Lý Thừa Chí.

- Lời của ngài quả thực rất thâm ý, tại hạ tâm lĩnh.

- Lão Lý à, có câu ăn lộc vua trung với nước, từ khi con ta tới huyện Hồng, chính sự rõ ràng, dân chúng sống tốt, ta tự hỏi không biết tại sao ông lại làm phản vậy.

- Con chim khôn biết chọn cành mà đậu, họ Hoàng các người cậy có tý công lao mà đã đòi làm vương làm tướng, đẩy muôn dân vào chỗ nước sôi lửa bỏng, lẽ nào không đáng tội chết.

- Lý Thường Chí chưa vội trả lời, mà hiệu cho Trần Văn Chưng, một gã tú tài theo y làm chân sai vặt đứng ra biện luận.

- Xảo ngôn lừa người, quân Chiêm cướp phá, Hoằng Hạo bỏ rơi dân chúng huyện Hồng, chúa ta xuống mới cứu các ngươi khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng. Giả như chúa ta làm ngơ, thì cũng ai nói được gì? Vậy mà người mang gạo lương, đốc binh sĩ, huyện Hồng mới có cơ chuyển mình, mi mới có miếng hốc vào mồm mà sống. Sao cái miệng ngày trước ăn gạo lúc của chúa công ta ngày nào, giờ bốc ra toàn là mùi phân thế hả?

- Hừ! Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Hoằng Văn Đạo, mi muốn nhân cơ hội này bắt gọn bọn ta, bọn ta cũng đã bày kế, khiến bọn mi rơi vào vòng vây của quân triều đình, chuẩn bị chết đi.

- Ngu xuẩn, Lý Chí Thường ởi là Lý Chí Thường, mi tưởng quân triều đình thật sự cần mi tới thế sao? Nếu chúng cần mi tới thế, sao giờ này chưa kịp tới cứu bọn mi mà mải đi đánh chiếm kho lương, kho binh vậy.

- Con mẹ nó, anh em đâu, liều chết thủ trận, quân triều đình vừa tới, chúng ta sẽ thăng quan tiến chứ… Hự

- Lý Thường Chí chỉ vừa nói thế, liền thấy cổ đau nhức, ả đàn bà vốn đang hầu rượu hắn từ lúc nào đã lấy ra một con rắn cắn vào họng gã.

- Mi

- Liễu Thị, hàng quân Động Thạch Hổ! Thay mặt chúa công lấy mạng mi.

- Ả đàn bà nhanh chóng lùi lại, xưng tên họ. Cặp vợ chồng rắn độc ngày nào giờ đã đầu quân cho Hoàng Anh Kiệt, họ thuộc bên Quân Báo, chuyên về ám sát.

- Báo cáo, tất cả lính của Lý Thường Chí đã bị bắt hết!

- Bè cánh bọn phản bội này tụ tập hết rồi chứ hả!

- Đã tập trung ở đây hết rồi!

- Tốt, anh em nghe lệnh. Giết hết lũ phản bội! Tất cả, lên.

- Giết!

- Lý Thường Chí, ta biết mi thường khinh ta là tên mọi người thượng, chỉ biết ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn, hôm nay ta chỉ cho mi một việc. Muốn ăn miếng thịt to, muốn uống bát rượu lớn, cái miệng phải đủ rộng. Lập đại công lao, cũng phải có đại bản lĩnh.

- Cháy kìa!

- Đột nhiên một người hô lên, vô số ánh lửa cùng lúc xuất hiện. Khói lửa nhanh chóng bao trùm toàn bộ chung quanh thủ phủ huyện Hồng, làm nơi đây sáng rực rỡ như buổi bình minh.

- Con cá lớn ngoài biển sâu ơi, mi đến làm món nướng cho ta đấy chăng.

- Xủ Lu liếm môi nhìn ánh lửa đang chiếu sáng rực một góc trời.

---

- Báo, khắp các ngả đường địch đều giăng bây chông, hầm hạo, chướng ngại vật, … để cản bước tiến của ta, kho lương và kho vũ khí đều đang bốc cháy, quân ta không tiến lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!