Chương 8: (Vô Đề)

Nghe đoạn đối thoại của hai người, Trần Tịnh Dương nhạy bén phát hiện được chút mờ ám.

Cậu ta nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó đề nghị: "Chị ơi, em thấy chị đợi ở đây lâu lắm rồi, có chuyện gì gấp sao? Không gấp thì chúng ta cùng đi ăn khuya nhé?"

Cậu ta sờ bụng: "Em đến quán bar uống ly rượu rồi đến đây ngay, bữa tối cũng chưa ăn, sắp chết đói rồi."

Sợ Nguyễn Huỳnh từ chối, Trần Tịnh Dương còn chỉ vào Lục Ngộ An ở bên cạnh: "Anh ấy mời, ăn chùa ngu sao không ăn."

Lục Ngộ An: "..."

Anh nhìn về phía Nguyễn Huỳnh, giọng nói trầm thấp: "Đi không?"

Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng chưa ăn.

Hơn sáu giờ là cô đã đến cục cảnh sát, vẫn luôn chờ đến bây giờ.

Chỉ có điều, cô vẫn muốn chờ Thôi Trị. Dù sao cô cũng là đến đón sinh nhật với Thôi Trị.

"Lần —" Chữ tới còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cái bụng không biết hăng hái của Nguyễn Huỳnh đã ùng ục một tiếng.

"..."

Xấu hổ mấy giây, Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nói: "Hai người chờ tôi một lúc." Cô chỉ sang bên cạnh: "Tôi nói một tiếng với cảnh sát trực ca."

Lục Ngộ An: "Không gấp."

Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với người cảnh sát thân quen, đặt bánh kem và quà vào văn phòng của Thôi Trị, lại để lại cho ông tấm thẻ chúc mừng sinh nhật rồi mới rời khỏi cục cảnh sát.

Cùng lúc đó, Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương chờ bên ngoài cục cảnh sát.

Hai người đứng dưới cành cây trơ trọi, trên mặt đất là cái bóng của bọn họ. Buổi tối gió rất to, tiếng còi của ô tô đi qua vang lên không ngừng.

Nguyễn Huỳnh còn chưa quay lại, Trần Tịnh Dương quang minh chính đại nhiều chuyện với Lục Ngộ An: "Anh, chị gái mỹ nhân vừa rồi và anh có quan hệ thế nào vậy?"

Lục Ngộ An liếc nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng.

Nhận được ánh mắt ghét bỏ của anh, Trần Tịnh Dương không đau lòng buồn bã chút nào: "Chị gái mỹ nhân nói là hỏi anh, nếu như anh không nói thì em có thể đoán mò thôi."

Cậu ta vừa nói vừa quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của Lục Ngộ An, đáng tiếc là không nhìn ra được gì cả.

Trần Tịnh Dương khẽ chậc một tiếng, lúc đang định mở miệng lần nữa thì Lục Ngộ An bỗng nhiên lên tiếng: "Trần Tịnh Dương."

Nghe được tên của mình, Trần Tịnh Dương theo bản năng rùng mình một cái.

Cậu ta biết dùng cái gì để bắt bí người anh họ này, giống như vậy, Lục Ngộ An cũng biết làm thế nào để bắt chẹt cậu ta.

Hai người bọn họ thuộc kiểu, núi cao còn có núi cao hơn.

Cực kỳ lâu trước đó TRần Tịnh Dương đã biết, Lục Ngộ An từ chối mình, cười lạnh với mình đều không đáng sợ, đáng sợ là lúc anh mang khuôn mặt không biểu cảm mà gọi tên mình.

Một khi đến bước này, trong một khoảng thời gian ở tương lai, Trần Tịnh Dương đều sẽ không được dễ chịu.

"Anh." Rượu mạnh được rót vào bụng Trần Tịnh Dương bị gió thổi tan đi, cậu ta dựng thẳng hai ngón tay lên thề: "Em đảm bảo chút nữa em chỉ ăn, không nói lời nào."

Vừa dứt lời thì Nguyễn Huỳnh xuất hiện ở góc rẽ.

Trần Tịnh Dương vội vàng đi về phía trước hai bước đón cô, rất ân cần mở cửa xe cho cô.

Nguyễn Huỳnh được sủng mà sợ: "Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!