Cửa tiểu khu mở ra khiến cho Nguyễn Huỳnh không còn truy hỏi Lục Ngộ An rốt cuộc có phải ghen với Úc Đình Quân hay không.
Trái tim của cô bị anh cố tình trêu chọc đến mức bất ổn, mang tai cũng hồng hồng.
Nguyễn Huỳnh đang muốn phản kích thì Lục Ngộ An trầm giọng cười, dắt cô đi vào tiểu khu.
Anh không phải lần đầu đến chỗ ở của Nguyễn Huỳnh, nhưng lần này so với lần trước thì thân phận đã có sự thay đổi rõ ràng.
Nguyễn Huỳnh phát hiện ra, chưa được một lúc, Lục Ngộ An đã quen thuộc từng ngóc ngách trong căn nhà này của cô.
Trong tay cô bưng nước ấm đúng lúc có thể uống được mà Lục Ngộ An đưa tới, uống từng ngụm nhỏ.
Uống một lúc, khi Nguyễn Huỳnh ngước mắt thì nhìn thấy Lục Ngộ An đứng nhăn trán ở trước tủ lạnh trong nhà bếp.
Nắng chiều chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, trên tường có ánh chiều tà đỏ hồng loang lổ, cái bóng của Lục Ngộ An bị kéo ra rất dài.
Nguyễn Huỳnh đang nhìn thì Lục Ngộ An bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau ở khoảng cách không xa không gần, chú ý tới sắc mặt anh không dễ nhìn lắm, Nguyễn Huỳnh chậm rãi chớp mắt, ỉu xìu nói: "Hay là chúng ta ăn đồ ăn ngoài?
"Cô không biết nấu ăn lắm, trong tủ lạnh ngoại trừ sữa bò, trứng gà cùng với các loại rượu bia trái cây thì không có rau quả tươi mới dư thừa nào khác. Lục Ngộ An nhìn biểu cảm chột dạ của cô, trong mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt:"Bình thường đều ăn đồ ăn ngoài à?
"Rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, nhưng Nguyễn Huỳnh nghe xong lại không khỏi có chút căng thẳng. Đối diện với ánh mắt sáng rực của Lục Ngộ An, cô chậm rãi gật đầu, giống như một học sinh ngoan ngoãn:"Cũng sẽ đến nhà Tư Niệm ăn chực."
"..."
Yên tĩnh hồi lâu, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cong môi: "Em muốn ăn gì? Anh đi đến siêu thị một chuyến.
"Nguyễn Huỳnh vốn muốn đi cùng với Lục Ngộ An nhưng cô biết rất rõ trạng thái cơ thể của mình, đầu cô vẫn hơi choáng, đi thì chẳng những không thể hỗ trợ, thậm chí có khả năng làm trở ngại chứ không giúp được gì. Lần này cô không dám bắt bẻ, ngoan ngoãn nói:"Cái gì cũng được.
"- Gần đây có mấy siêu thị, Nguyễn Huỳnh đề cử cho Lục Ngộ An chỗ mà mình thường đi, sau đó anh đi ra ngoài. Sau khi anh đi, đối diện với căn nhà trống rỗng, không có hơi thở của anh, Nguyễn Huỳnh không hiểu sao còn có chút không thích ứng được. Cô đứng ngây ngốc trong phòng khách một lúc rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tư Niệm. Nguyễn Huỳnh cảm thấy trạng thái hiện tại của mình có chút khoa trương, cô cần tìm người để phân tán sự chú ý. Nguyễn Huỳnh:"Đang làm gì vậy?"
Tư Niệm: "Đang dụ dỗ trai đẹp."
Nguyễn Huỳnh: "?
"Trong quán cà phê, trả lời tin nhắn của Nguyễn Huỳnh xong, Tư Niệm cười nhẹ nhàng nhìn qua người đàn ông đang chờ cà phê ở cách đó không xa. Anh vừa đến, sự chú ý của khách khứa của quán cà phê đều ở trên người anh. Tư Niệm không nghĩ tới, anh chàng đẹp trai ngày đó mình thoáng thấy ở quán bar có thể gặp mặt ở quán cà phê vào hôm nay."Chị Tư Niệm, chị đang cười gì vậy?
"Nhân viên Tiểu Mỹ lơ đãng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, đè thấp giọng hỏi. Tư Niệm:"Em đừng quan tâm."
Cô nhận lấy hóa đơn được in ra trong tay Tiểu Mỹ, tâm tình vui vẻ: "Ly cà phê này để chị làm.
"Món anh chàng đẹp trai gọi chính là cà phê kiểu Mỹ thương hiệu, rất đắng. Tư Niệm đang muốn làm giống như những vị khách trước đó, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô đổi hạt cà phê. Nhìn thấy hành động này của cô, Tiểu Mỹ trợn to mắt, khẽ thở:"Chị Tư Niệm, hạt cà phê này… em nhớ không nhầm là loại đắt nhất trong quán nhỉ?"
Tư Niệm ừ một tiếng, bắt đầu pha chế tại chỗ: "Hình như vậy, sao thế?"
Tiểu Mỹ cạn lời: "Cà phê kiểu Mỹ của chúng ta không cần cái này.
"Hạt cà phê mà Tư Niệm đang dùng là bởi vì bản thân mình thích mà mua rồi bỏ trong quán, không hề dùng để kinh doanh. Nghe thấy Tiểu Mỹ nhắc nhở bên tai mình, Tư Niệm ngước mắt liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, lẩm bẩm:"Trai đẹp thì xứng với đồ đắt nhất.
"Tiểu Mỹ nghẹn lời. Cô ấy lén liếc mắt nhìn người đang ở bên cạnh yên tĩnh chờ đợi, làn da trắng lạnh, mắt to, đường nét khuôn mặt anh tú, góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn, là sự tồn tại nếu ở trong đám người thì liếc mắt một cái là có thể khiến cho người ta chú ý tới. Bỗng dưng, hình như đối phương nhận ra, ngước mắt lên nhìn về phía bọn họ. Bị anh nhìn, sắc mặt Tiểu Mỹ phiếm hồng, cô ấy đến bên cạnh Tư Niệm nói thầm:"Chị Tư Niệm, chị nói đúng.
"Trai đẹp thì xứng với đồ đắt nhất. Tư Niệm:"...
"Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người nhìn qua, cô hơi cong môi, lộ ra lúm đồng tiền rõ ràng. Chu Hạc Thư chỉ nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi chỗ khác. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, không có cảm xúc chập chờn quá lớn. Một lúc sau, Tư Niệm đưa cà phê cho anh:"Chào anh, cà phê của anh đây.
"Còn chưa nói hết lời thì Chu Hạc Thư đã nhận lấy cà phê, không mặn không nhạt bỏ lại một câu:"Cảm ơn.
"Sau đó quay người rời đi. Tiểu Mỹ thấy vẻ mặt hơi ứ đọng của cô, đưa tay vỗ vai cô an ủi:"Chị Tư Niệm, trai đẹp đều lạnh lùng, chị cũng đừng quá đau lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!