Lục Ngộ An nói lần đầu tiên anh theo đuổi người khác, Nguyễn Huỳnh tin.
Dù sao thì với tướng mạo của anh mà nói, người đồng giới hay khác giới tre già măng mọc muốn theo đuổi anh đều không phải số ít. Huống chi công việc và tính tình của anh đều không tệ, người muốn theo đuổi anh càng sẽ không ít.
Nhưng nếu nói anh lần đầu tiên thích người khác, Nguyễn Huỳnh nửa tin nửa ngờ.
Năm nay anh hai mươi chín tuổi, hơn hai mươi năm gần ba mươi năm không thích ai, có chút giống như lời tâm tình để dỗ dành thiếu nữ vô tri.
Lục Ngộ An chú ý đến biểu cảm Nguyễn Huỳnh thay đổi, anh có chút bất đắc dĩ.
Cô là một người sẽ viết hết suy nghĩ trong lòng lên mặt.
"Nguyễn Huỳnh." Lục Ngộ An tập trung, nghiêm mặt nói: "Cần anh làm chút gì đó chứng minh không?"
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, đối diện với đôi mắt sâu sắc mà yên tĩnh của anh, cô chậm chạp lắc đầu: "Không cần."
Thật ra bất kể Lục Ngộ An có hay không, cô đều không để ý đến thế. Quá khứ anh không thích ai đương nhiên là tốt, nhưng nếu như có, cô cũng sẽ không để ý quá mức.
Bọn họ đều là người trưởng thành chín chắn, có kinh nghiệm tình cảm cũng rất bình thường.
Mặc dù giao diện kinh nghiệm tình cảm của Nguyễn Huỳnh cũng có thể nói là trống không, nhưng tình huống của cô hơi đặc biệt. Hơn nữa nếu nghiên cứu kỹ hơn, ở giai đoạn cấp 3 thật ra cô có thầm mến một người.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: "Em có cần bẩm báo về kinh nghiệm tình cảm của em không?"
Lục Ngộ An: "Không cần."
Nguyễn Huỳnh a một tiếng: "Nhưng anh nói của anh rồi mà."
Mặc dù cô không tin tưởng hoàn toàn.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An cười rất khẽ, nhắc nhở cô: "Nguyễn Huỳnh, anh là người theo đuổi em, em là người được theo đuổi. Anh muốn theo đuổi em, không liên quan đến việc em có kinh nghiệm tình cảm hay không, chỉ cần bây giờ em không có, vậy thì anh theo đuổi."
Suy nghĩ của anh và Nguyễn Huỳnh giống như nhau, quá khứ chính là quá khứ.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Có qua có lại mà."
"Em có đặc quyền." Lục Ngộ An cong môi: "Đặc quyền của việc được người ta theo đuổi, không cần nói."
Nguyễn Huỳnh nghe vậy, không nhịn được cười: "Được thôi. Vậy sau này anh muốn biết thì có thể hỏi em."
Lục Ngộ An nói được.
Trong nhà Nguyễn Huỳnh không có dép lê cho nam, cô mở cửa tủ giày nhìn rồi hướng về phía Lục Ngộ An: "Tạm chấp nhận một chút nhé?"
Lục Ngộ An nhìn cô lấy ra một đôi dép thỏ lông nhung màu trắng, anh khom lưng nhận lấy, mang vào: "Không chấp nhận."
"..."
Lục Ngộ An liếc nhìn một vòng, căn nhà của Nguyễn Huỳnh không lớn, bố trí lại rất ấm áp. Có điều tấm thả trên ghế sô pha lại lộn xộn, có thể là vừa rồi cô vội vàng dọn dẹp, không cẩn thận kéo trúng.
Trên bàn trà bày một bó hoa, là hoa mao lương trắng và hoa violet kết hợp với nhau, trên bàn là vài cánh hoa và lá cây rơi xuống.
Lục Ngộ An không nhìn quá nhiều, chỉ liếc một cái rồi cùng Nguyễn Huỳnh đi vào phòng bếp.
Căn nhà Nguyễn Huỳnh thuê có gian bếp không lớn, thường ngày cô cũng không hay xuống bếp. Cũng chính vì như vậy mà phòng bếp sạch sẽ hơn rất nhiều so với Lục Ngộ An dự đoán.
Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An vào phòng bếp, sau khi nói cho anh biết những thứ cần thiết để nấu trà tỉnh rượu ở đâu, cô quay đầu nhìn về phía anh: "Vậy em ra ngoài đây?"
Lục Ngộ An nhìn cô: "Có khát không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!