Chương 31: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc da thịt hai người kề nhau, Nguyễn Huỳnh rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang tăng cao, gương mặt còn nóng hơn so với trước khi mu bàn tay của Lục Ngộ An chạm vào.

Thậm chí khiến cô sinh ra một loại ảo giác mình sẽ ngay lập tức phát sốt.

Hai người đứng mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.

Gần đến mức bọn họ có thể ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên người đối phương, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương rơi trên da thịt của mình.

Đây không phải là lần điên Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An có tiếp xúc da thịt.

Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng, lần này không quá giống với mấy lần trước. Lần trước cô uống say. Lục Ngộ An thuận tay dắt lấy cô, lần trước nữa, hình như là làm kiểm tra cho cô.

Mu bàn tay của Lục Ngộ An không dừng lại ở trán Nguyễn Huỳnh quá lâu.

Anh chỉ dùng tay đo nhiệt độ cơ thể cho cô rồi rời đi.

"Hơi nóng." Lục Ngộ An cau mày: "Có thể xin nghỉ phép không?"

Tai Nguyễn Huỳnh đỏ ửng lên, gương mặt càng đỏ hơn một phút trước. Cô chậm chạp hoàn hồn, nhịp tim hơi nhanh: "Không tiện lắm."

Nếu như không phải có tình huống đột xuất đặc biệt, Nguyễn Huỳnh cũng không muốn làm chậm trễ công việc.

Công việc của cô không được tính là đặc biệt tới mức nào, nhưng những người mỗi ngày nghe đài trong lúc phát thanh phần lớn là "bạn cũ". Bọn họ đợi mình cả ngày, cô không muốn khiến bọn họ thất vọng.

Nhìn sắc mặt Lục Ngộ An không tốt lắm, Nguyễn Huỳnh mím môi, ấm giọng nói: "Tan làm tôi lại đến bệnh viện tìm anh nhé?"

Lục Ngộ An cúi mặt xuống nhìn cô: "Chút nữa uống thuốc, sau đó —"

"Sau đó cái gì?" Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lóe sáng nhìn qua anh.

Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt đỏ thấu của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Uống nhiều nước nóng."

"..."

Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười: "Hóa ra bác sĩ cũng phải nói câu này."

"Ừm." Lục Ngộ An trả lời cô: "Nước nóng có hiệu quả tốt."

Nguyễn Huỳnh cong khóe môi cười, giọng nói khàn đến mức không tưởng tượng nổi: "Biết rồi."

Lục Ngộ An nghe giọng nói của cô, lông mày nhíu chặt không thể thả lỏng: "Tôi quay về đi làm trước, có việc gì thì gọi điện cho tôi."

Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.

-

Sau khi Lục Ngộ An rời đi, Nguyễn Huỳnh quay về đài phát thanh.

Cổ họng của cô đau hơn rất nhiều so với lúc bị cảm bình thường, bởi vì nghề nghiệp, Nguyễn Huỳnh khá là coi trọng cổ họng.

Nếu như không phải mấy ngày nay bận rộn, thật ra cô đã sớm đi đến bệnh viện kiểm tra rồi. Cô nhớ mang máng, lần trước mình bị cảm đã dẫn đến chứng viêm, bệnh hơn nửa tháng mới khỏi.

"Chị Nguyễn Huỳnh." Đàm Tuyết Nhi nhìn cô sau khi đi xuống dưới thì xách thuốc quay lại: "Chị đi đến tiệm thuốc à?"

Nguyễn Huỳnh: "Không có."

Cô lấy thuốc Lục Ngộ An đưa cho mình ra xem một chút, ngoại trừ thuốc cảm đơn giản và nhiệt kế ra thì còn có thuốc ngậm viêm họng, cùng với một hộp thuốc tiêu viêm cô hết sức quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!