Mặt trời mọc chói mắt mà rực rỡ, mà thứ còn sáng hơn cả mặt trời mọc là đôi mắt của Lục Ngộ An.
Khi anh nhìn mình, đáy mắt tựa như ẩn chứa thủy triều bao vây mình, khiến cô không tự chủ được mà sa vào đó.
Nguyễn Huỳnh không biết anh đã nhìn cô bao lâu.
Cô chỉ biết là ngay sau đó, cô nhớ tới một câu mình từng đọc.
— Người cùng bạn ngắm mặt trời mọc còn lãng mạn hơn cả bình minh.
Thật ra trước khi nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới mình sẽ cùng anh hẹn nhau đi ra ngoài vào lúc bốn giờ sáng.
Lại chỉ có hai người họ.
Cô rất ít khi hẹn ai vào đêm khuya, cũng không nghĩ tới, Lục Ngộ An lại hẹn mình.
Điều cô càng không nghĩ tới là mình sẽ không chút do dự, thậm chí là không hỏi nơi đến mà đã leo lên xe của anh. Bản thân chuyện này thật ra đã hơi vượt qua giới hạn bạn bè, vị trí hiện tại của bọn họ.
Mà vì sao có thể như vậy thì có rất nhiều nguyên nhân.
Bất kể là loại nào, dường như đều là kiểu mà bọn họ có thể, còn sẵn lòng tiếp nhận.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ miên man, cho đến khi giọng nói của người bên cạnh kéo suy nghĩ của cô về: "Nguyễn Huỳnh.
"Cô ngước mắt. Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy. Cho dù đã thức cả đêm thì cũng không nhìn ra được chút suy sụp từ trên người anh, tinh thần ngạo mạn trước sau như một. Gió trên đỉnh núi rất to, thổi phần phật bên tai. Nguyễn Huỳnh bị đông cứng đến độ phản ứng chậm chạp hơn nhiều, cô sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp:"Cái gì?"
Lục Ngộ An bình tĩnh nghiêng người, cố gắng hết khả năng chặn lại ngọn gió thổi về phía Nguyễn Huỳnh: "Muốn quay về trong xe không?
"Bên ngoài lạnh quá. Nguyễn Huỳnh mím môi, nhìn về phía nơi xa. Mặt trời đã hoàn toàn lộ ra, treo ở nơi cuối của ngọn núi cao, rơi vào trong mắt bọn họ. Lúc này quay vào trong xe thì cũng rất tốt."Được." Cô hít mũi một cái: "Hơi lạnh rồi.
"Lục Ngộ An ừm một tiếng, đi theo phía sau cô quay về xe. Ngồi vào xe một lúc, Nguyễn Huỳnh mới nhận ra được mình sống lại một lần nữa. Cô phản ứng chậm mà hạ cửa sổ xe xuống, chụp hai tấm hình mặt trời mọc rồi lưu lại. Đợi cô chụp xong, Lục Ngộ An mới lên tiếng:"Còn muốn đi đâu nữa không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười: "Lục Ngộ An."
Lục Ngộ An: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh cong khóe môi, đường cong của đôi mắt to tròn trở nên nhu hòa, cô khẽ nói: "Anh không mệt sao?"
Lục Ngộ An liếc cô một cái: "Đại khái còn có thể chống đỡ mấy tiếng nữa."
Nguyễn Huỳnh cười hì vui vẻ một lúc, nhìn đồng hồ: "Đi ăn sáng, sau đó về nghỉ ngơi đi.
"Cô cũng có chút buồn ngủ rồi. Xe đi xuống núi chậm hơn lúc lên núi một chút. Hơi ấm trong xe rất đầy đủ, sau khi cơ thể ấm lên, Nguyễn Huỳnh mới nhớ tới hỏi:"Trước kia anh thường đến đây ngắm mặt trời mọc à?
"Dựa theo mức độ thông thạo đối với con đường này của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh đoán anh không phải lần đầu tới đây. Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu khoan thai:"Lần đầu tiên.
"Nguyễn Huỳnh dừng lại, hơi nhướng máy. Tựa như biết cô đang nghĩ gì, Lục Ngộ An nói:"Bạn bè thích, đã nhắc đến mấy lần.
"Lời giải thích này ngược lại hợp tình hợp lý. Nguyễn Huỳnh gật đầu:"Mấy năm trước tôi từng xem qua một bộ phim, hình như là được quay ở đây đấy."
Đó là thời đại học, bộ phim công chiếu, phòng vé bùng nổ, mặc dù không đến tình trạng muôn người đều đổ xô ra đường, nhưng người yêu thích, đặc biệt là người trẻ tuổi thì rất nhiều.
Phim ra rạp chưa được bao lâu thì cảnh quay được chọn bị lộ ra, rất nhiều người, đặc biệt là các cặp đôi đều qua đó chụp hình check in.
Lúc đó Nguyễn Huỳnh bận học, chỉ dành thời gian xem phim, chưa từng đi đến nơi quay phim.
Sau đó có chút thời gian, Nguyễn Huỳnh lại cảm thấy đi một mình không có ý nghĩa gì cả.
Lúc này nghĩ đến, Nguyễn Huỳnh còn sinh ra sự xúc động nhớ lại bộ phim tình cảm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!